Có một hũ hỏng, vỡ tan tành trong các hốc tường, mùi rượu nồng nặc hơn nhiều so với lúc nãy, khiến cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Mặt Tịch Hy Thần đỏ ửng, dường như vững, đổ .
“Tịch Hy Thần!” Tôi vô thức gọi khẽ.
Khi vững, thuận tay cầm một hũ rượu vang đỏ giá và : “Ở đây gì để ăn uống, đành uống tạm thứ .” Anh gượng , vụng về biện bạch, ngay cả bản cũng tin cách giải thích đó.
Sức chịu đựng lên đến đỉnh điểm, khiến cho ý phục thù trỗi dậy.
“Tịch Hy Thần, thích ở điểm gì?” Tôi tiến gần một bước, giọng ôn tồn: “Tấm tàn tạ , ... tâm hồn nực ?”
Tịch Hy Thần ngây , đột nhiên cầm tay đặt lên n.g.ự.c .
Chiếc áo sơ mi trắng của ướt đẫm, đóa mẫu đơn màu đỏ thẫm mồ hôi làm phai màu.
“Thú vị thật đấy!” Tôi từ từ mở từng chiếc cúc áo của , để lộ bộ n.g.ự.c săn chắc, mịn màng.
Ngón tay chạm nhẹ chồ vết thương sâu lắm, dừng nơi trái tim đang phập phồng theo từng nhịp thở.
“Anh nên đ.â.m chổ .” Tôi , cảm thấy trở nên căng thẳng, ngay cả sự phập
phồng bên ngón tay đang chạm n.g.ự.c dường như cũng dừng . “vết thương quá nông, khi rút d.a.o m.á.u mới từ từ chảy, khi đ.â.m bàn tay nắm lưỡi dao, khiến m.á.u trong lòng bàn tay chảy , giống như thương nặng. Tôi thì Tịch tài diễn kịch như thế.”
Không tiếng đáp , trọng lượng cơ thể từ từ ép xuống, thở phảng phất mùi rượu phả qua tai , thể nóng hừng hực, mồ hôi nhóp nháp khiến vô cùng khó chịu, cố sức đẩy .
Tịch Hy Thần vững, ngã vách tường đá, tay trượt qua các mỏm đá bề mặt tường, vết thương kín miệng toạc . Rất lâu , tiếng động nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-35.html.]
Anh d vách tường, đầu tóc rối bù, thần sắc u ám, m.á.u ở bàn tay từ từ rỉ xuống, từng giọt, từng giọt, “, khổ nhục kế, mặc dù là kế cũ, nhưng đối với em vẫn tác dụng.” Tịch Hy Thần , đó mỉm , “Bởi vì Giản An Kiệt tuy lạnh lùng nhưng cũng dễ... mềm lòng.”
“Em c.h.ế.t cùng ở đây, ? Cho nên con d.a.o đó đ.â.m thật, em vui mừng mới chứ!”
Anh thế là ý gì? Cười nhạo sự bất lực của ? ! Cái nơi quỷ quái , nếu dẫn đường thì thực sự thể .
Cơ thể Tịch Hy Thần từ từ di chuyển sang bên trái, xuống.
“Đây chính là bậc thang, em lên .” Bậc thềm đá ẩn trong bóng tối, gần như thể thấy, đột nhiên tiếng “rầm rầm” vang lên, giống như một kỳ tích, lời dứt thì phiến đá nóc thềm tách , một luồng sáng từ cửa động rọi xuống.
Tôi giơ tay che mắt cho đỡ chói, khi thích nghi với
ánh sáng mới đầu , “Anh ?”, mặc dù lúc bản hề quan tâm đến
Anh dựa tường, lạnh lùng , : “Thềm đá lâu tu sửa, em thử xem ? Với , c.h.ế.t cũng liên quan gì đến em ?”
“ là chẳng liên quan chút nào cả!” Mặc dù buột miệng thốt như , nhưng thể phủ nhận nỗi do dự trong lòng.
“Hay em còn lưu luyến? Ồ, “Sinh cùng ngày, c.h.ế.t cùng mồ”, cũng lãng mạn đấy chứ!” Giọng đều đều mai mỉa thốt những lời lẽ vô sỉ làm tổn thương khác.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, mặc kệ , thế nào cũng sẽ lên thôi! Tôi lê tấm mệt mỏi bước những bậc thềm đá lởm chởm. Khi lên đến bậc thang cuối cùng, chân là mặt đất xa cách lâu, cảm giác c.h.ế.t sống khiến cảm thấy như đây là sự thực.
Dù quan tâm, nhưng vẫn kiềm chế , đưa mắt xuống .
Trên môi là nụ ảm đạm, khóe miệng trào một dòng m.á.u đỏ, ánh mắt thất thần, thể từ từ đổ nghiêng xuống, kèm theo đó là những tiếng động “rầm rầm”. Trong lúc đang làm thế nào thì phiến đá bên chân đột nhiên đóng , bụi bay mù mịt, tiếng máy móc cũ kỹ ma sát cũng ngừng hẳn, cổng mật thất khép như cũ, dấu vết, như thể nay từng tồn tại.
“Anh c.h.ế.t cũng liên quan gì đến em ?” Bên tai đột nhiên dội câu đó. Tình cảnh hoang đường chẳng khác gì sinh ly tử biệt.