“Cậu đến đó làm gì? Hả? Làm gì?” Giọng cô bắt đầu kích động, chút ý đồ đen tối.
Tôi sống xa nhà nhiều năm, sớm quen với những kiểu lòng khó lường thế , và cũng học cách quan tâm.
Tôi trả lời, chỉ thấy cô , : “Quán rượu đó thường lui tới, quen Jeff. Lần dẫn , uống rượu sẽ giảm giá. Hey, hôm nay đến giúp dọn dẹp nhà cửa, đấy, Mexico thể biến chuồng ngựa thành phòng ngủ, nhưng thể chấp nhận , bởi vì đôi lúc cũng ngủ đó.” Cô xuống mỉm .
Tôi bò khỏi giường và bật đèn, cất quyển sách giáo khoa tiếng Pháp đang gió làm tung bay lật phật ngăn kéo, ngủ nên trở dậy xem sách, giở quyển sách từ vựng tiếng Phần Lan thông dụng xem, thật ở đó thể dùng tiếng Anh để giao tiếp, nhưng giáo sư bên đó cố chấp giảng bài bằng tiếng đẻ, cho nên thể nhập thêm một ngôn ngữ nữa đầu. Còn nhớ đây học tiếng Pháp, mồi ngày chỉ ngủ năm tiếng, ngay cả khi ăn cũng lo lắng vác quyển từ vựng
“Hey, bật đèn thì ngủ !”
Tôi đầu , cô đang nghịch điện thoại, “Khi nào ngủ thì sẽ tắt đèn.”
“Được, bây giờ ngủ đây.” Cô bỏ điện thoại xuống .
Tôi so đo tính toán với cô , họa điên mới so đo với những như thế . Tôi tắt đèn cửa sổ, gió hiu hiu thổi.
“Hey, thật thích .” Amelia , “Cậu bao giờ tranh giành cái gì với bọn .” Một lúc , nghĩ cô ngủ thì cô , : “Cậu ông chủ quán bar của Jeff ?”
“Không .”
“Thật ? Mình cứ nghĩ , thấy liền đuổi theo ngay. Thật tiếc là , một Trung Quốc khá trai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-30.html.]
Sáng hôm tỉnh dậy, trời vẫn còn lất phất mưa, hai viên đá cuội bên bệ cửa sổ mưa xối lành lạnh, nhặt lấy đem bàn chặn sách. Hôm nay tới phòng hành chính của trường để giải quyết một thủ tục lặt vặt, đó đem một ít sách vở và quần áo gửi bưu điện sang Phần Lan .
Buổi chiều, khi định bưu điện thì gặp Diệp Lận ở cổng trường. Anh đang chiếc ghế gỗ bên con đường gạch, đến cạnh , hai câu gì, tận khi rời mới khẽ một câu tạm biệt.
Từ bưu điện , về trường ngay mà bộ về phía khu phố cổ, hai mươi phút đến khu lâu đài cổ mà đây cùng Christine đến vẽ phong cảnh. Con đường hẹp quanh co, cây cối tầng tầng lớp lóp, khung cảnh hoang tàn, bản Pháp lãng quên nơi , khách du lịch cũng mấy khi đến đây tham quan.
Vẻ tráng lệ và cổ kính của nơi đây, dù miêu tả thế nào cũng thể lột tả hết . Lần dụng cụ vẽ, tới đây mới chỉ vẽ một nửa.
Tôi xuyên qua cổng vòm chạm trổ hoa văn màu trắng, một vài chỗ ở bên trong thời gian bào mòn rõ hình ảnh ban đầu. Bước sâu trong sân thì chợt nhớ năm ngoái để quên chiếc vòng đeo tay thạch ở bức tường cổ, là món quà của Christine tặng, bây giờ nó còn ở đó .
Tôi chậm rãi tiến lên phía , tìm chiếc vòng thạch , trong đầu nhớ tất cả những hỷ nộ ái ố đây. Không bao lâu , một tiếng động lớn đột nhiên vang lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ, cảnh vật tứ bề rung lên ầm ầm, khói đen bốc lên, đồ vật trong tòa nhà vỡ vụn, bay tứ tung, đó chân đột nhiên trống rỗng, rơi thẳng xuống.
“Sụt lở.” Trong đầu lập tức nảy từ , nhưng còn kịp hét lên, nỗi sợ hãi bao trùm bộ cơ thể.
Khi sắc trời xanh lam biến mất, một bóng đen bỗng nhảy tới.
Trong lúc mê man bất tỉnh, mùi rêu xanh ẩm mốc xộc mũi, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy.
Tôi đau đớn mở mắt , mắt một màu đen như dự đoán. Sao chuyện xảy chứ. Có lẽ Thượng đế an bài để kết thúc cuộc đời bằng cách chôn sống như thế , tự nhiên suy nghĩ thật khôi hài, lẽ Giản An Kiệt sẽ dùng cách để biến mất khỏi thế gian, để chút dấu vết.
Chân tay cử động cảm thấy tê cứng, dần dần trở nên đau nhức, khắp ê ẩm, nhất thời rốt cuộc đau ở chỗ nào, chỉ thấy lạ là cảm thấy quá đau như tưởng tượng.