Buổi trưa, vẫn tranh thủ chạy đến bảo tàng Grand Palais (**) xem triển lãm tranh. Những việc tranh thủ thời gian thế đây cũng ít. Hôm qua triển lãm trưng bày tranh sơn dầu của Monet, thao thức suốt đêm. Từ viện bảo tàng về là năm giờ chiều. Trên đường về một vài quán cà phê cao cấp và quán bar rải rác, đây Christine thích uống rượu nên cũng từng đến đây vài . Lúc thấy dòng chữ “quán bar”, chẳng hiểu uống cho say, mặc dù bây giờ tâm trạng bình thường, hơn nữa còn rõ rằng thể uống rượu.
Thời điểm quán bar thưa thớt, ngoài vài pha rượu và nhân viên phục vụ , chỉ một, hai vị khách vì lý do gì mà ban ngày ban mặt cũng giống như mua cơn say. Ngồi ghế cao, gọi một cốc rượu tequila, loại rượu dễ say và cũng nhanh tỉnh.
“Người Trung Quốc? Hay Nhật?” Pha rượu cho là một ngoại quốc tóc nâu, mắt xanh.
“Người Trung Quốc.”
“Hey! Ông chủ của chúng cũng là Trung Quốc đấy!”
Tôi bắt lời, việc đấy cũng chẳng gì là lạ.
“Jeff, đến từ Mexico.” Nhân viên pha rượu để ý đến vẻ lạnh nhạt của , nhiệt tình tự giới thiệu về .
“Anastasia.” Ở nước ngoài, ít khi dùng ba chữ “Giản An Kiệt”.
“Xin mời cô Anastasia xinh !” Jeff giơ cốc rượu tequila pha ngẫu hứng theo kiểu Mexico mặt ,
“Cô đôi mắt , cuốn hút.”
“Cảm ơn!”
“Không thích ?” Một lúc , Jeff thấy vẫn uống thì kìm hỏi.
“Không, thế.” Tôi gượng , “Tôi uống rượu.”
“Ôi trời ơi! Cô uống rượu mà quán bar!?” Điệu bộ của Jeff đầy khoa trương và hài hước.
Tôi , “ thế, cho nên bây giờ định đây.” Thực nãy đây cũng chỉ để chiều lòng , chứ thực sự uống rượu, chỉ vì cảm thấy nhàm chán nên thử một cho cảm giác say là thế nào thôi.
“Tôi nghĩ thể pha cho cô một ly rượu cồn.” Jeff nêu ý kiến.
“Vậy thì còn gì là rượu nữa!”
“Có lý. Anastasia...” Anh đột nhiên như nghĩ điều gì, “Anastasia, cái tên hình như từng ở . Ha ha! Nhớ , một ông chủ chúng say rượu...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-29.html.]
“Tôi nghĩ những cái tên ít.” Tên nước ngoài quanh quấn cũng chỉ chừng đó thôi.
“Ừm, cũng đúng.” Jeff tán đồng.
“Cám ơn về ly rượu của .” Tôi nhấp một ngụm coi như phép lịch sự tối thiểu, để tiền lên mặt quầy bước
“Cô Anastasia, cô đến sẽ mời cô nước hoa quả!” Giọng sang sảng của Jeff từ phía truyền đến.
Lần ư? Tôi nghĩ sẽ bao giờ đặt chân nơi nữa.
Tiếng chuông nhà thờ bồng vang lên, đàn bồ câu trắng quảng trường giật bay , theo chúng, ánh mắt lướt qua đỉnh các công trình kiến trúc Gothic, cho đến khi chúng bay về phía chân trời xa.
“Em uống rượu ?” Một giọng lạnh lùng cất lên, một khuôn mặt cực kỳ điển trai trong con mắt của đông hiện mắt.
Tôi cúi đầu, bước về phía con đường đến khi nãy.
“Rốt cuộc em còn bướng bỉnh đến bao giờ nữa?” Giọng bình tĩnh từ phía vọng đến.
Thế nào là bướng bỉnh, để ý đến thì gọi là bướng bỉnh, thì hành động chạy đến đây của gọi là gì? Bình chân như vại thừa cơ hãm hại
“Tại nào em cũng chỉ chạy trốn đồng hoang thế?”
Dù để ý thì câu của cũng chạm nỗi đau của , là một giảo hoạt, thật cách làm đau đớn.
Tôi , “Tịch Hy Thần, rốt cuộc làm gì?”
Tôi xưa nay để ý đến , nhưng luôn thái độ của làm cho rối loạn đến mức thể thẳng , “Có một điều cũng nên một hai thôi, còn làm phiền các , vì thế xin cũng đừng đến quấy rầy nữa.”
Bên ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, những hạt mưa to nhỏ cứ đều đều từng giọt chảy xuống những tán cây ngô đồng bên ngoài khu ký túc, vài cơn gió heo may thổi tới làm những trang giấy của quyển sách giáo khoa tiếng Pháp bàn học bay lật phật, trong phòng bao trùm một màu u tối.
“Haiz! Cậu ngủ ?” Amelia hôm nay về sớm hơn , thật hiếm .
“Chưa ngủ.”
“Hey, hiếm khi tiếp chuyện .” Cô xoay dậy, “Buổi chiều thấy ở một quán bar.”
Tôi thở dài.