Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sáu Năm Cho Một Tình Yêu - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-07-03 07:38:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mình đây.” Tôi gì thêm nữa.

 

“Mặc bộ u phục màu đen như một hoàng tử...” Đi đến cửa, thấy cô bạn cùng phòng câu đó.

 

u phục màu đen? Tôi chau mày, nhưng cũng mấy để ý.

 

Tôi dẫn Diệp Lận đến một nhà hàng Ý cách trường Đại học Paris V xa để ăn tối.

 

“Đồ ăn ở nhà hàng lắm!” Tôi .

 

“Em đến ?”

 

“Ngày em làm thêm ở đây.” Nhấp một ngụm nước, hỏi: “Anh đợi tuần diễn thời trang ở Pháp kết thúc thì về ?”

 

“Không, chỉ ở đây hai ngày thôi.” Khuôn mặt hiện lên ánh đèn mờ chút trầm tư.

 

“Mấy ngày gần đây bận quá, nếu em sẽ đưa tham quan Paris.” Tôi thành thực .

 

Tiếp đó, hai đều gì nữa, yên lặng một lúc lâu. Cuối cùng, Diệp Lận cũng mở lời : “Anh sắp kết hôn .”

 

“Ừm,” Tôi đảo đảo đĩa mì Ý, “Vậy thì chúc mừng .”

 

“Giản An Kiệt, ghét nhất em câu chúc mừng.” Diệp Lận ngẩng lên , ánh mắt tỏ bướng bỉnh.

 

mà, Diệp Lận, em chỉ thể chúc mừng .”

 

Tôi bình tĩnh một câu thành thực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-28.html.]

“Có hết cơ hội ? Sáu năm ... trong suốt sáu năm.” Diệp Lận với vẻ chán nản và tuyệt vọng.

 

Có lẽ thế, nhưng tất cả còn quan trọng nữa. Em sẽ coi như một hình bóng từng xen cuộc đời em suốt sáu năm, vứt bỏ hết thảy những ký ức ảm đạm, với , chỉ lưu giữ sáu năm đó thôi. Sau , đôi khi nghĩ đến thì cũng chỉ thầm, đơn giản như thôi cũng đủ mãn nguyện .

 

Chia tay với Diệp Lận, trường một . Bảy giờ tối, trong vườn trường nhiều, men theo con đường nhỏ quen thuộc trở về ký túc xá, khi ngang qua khu giảng đường thì đột nhiên dừng .

 

Tịch Hy Thần đang mặt , khuôn mặt chút biểu cảm.

 

Tôi gặp con , ngay cả nghĩ cũng nghĩ tới.

 

Anh là một phần thể chịu nổi trong ký ức của , mỗi trong sự thảm bại ê chề, đều chứng kiến.

 

Tôi lướt qua , thèm để ý đến.

 

Ngày hôm tỉnh dậy, bắt đầu đóng gói hành lý. Mặc dù cô sẽ đến tận nơi đón, nhưng nghĩ sáu năm ở đây mua ít đồ, thật sự là cả một cái xe cũng chở hết , cho nên nhân lúc còn thời gian, lọc những đồ cần thiết dùng nữa để bỏ , những đồ dùng thì đem tặng nhà thờ.

 

Lọc đồ mất hai mươi phút, bồng thấy chiếc áo để ở ngăn cuối cùng trong tủ, thật xa lạ. Chiếc áo vest màu đen, bất kỳ hoa văn kẻ sọc nào, hàng hiệu nổi tiếng nên chắc đắt.

 

Trong đầu bất giác hiện lên một ký ức mơ hồ, mưa như trút nước, đường phố tối tăm, u ám, làm thế nào cũng nhớ đường về nhà, trong mưa một tiếng đồng hồ, cuối cùng cơ thể chịu nổi nữa, choáng váng ngã nhào xuống đất, lúc nhớ láng máng ai đó bế chạy , đó là viện.

 

Chiếc áo lẽ là của để , đắp lên quên mang ... Đang định ném nó trở tủ quần áo thì vô tình phát hiện bên trong túi áo hình như vật gì đó, tò mò lấy xem thì thấy vài tờ euro và hai chiếc thẻ tín dụng. Người bất cẩn quá chăng? Còn một bức tranh gấp gọn gàng, bèn mở nó xem - Quảng trường Châtelet, buổi chiều mùa hè, đài phun nước, chim bồ câu, bộ, quán cà phê ngoài trời...

 

Phía cuối bức tranh lưu một dòng chữ phóng khoáng, đẽ.

 

“Ngày Mười tám tháng Năm, trời âm u, quảng trường Châtelet. Cô yên lặng ở đó ba tiếng đồng hồ.Tôi hy vọng cô , như thể cơ hội đến bên cô , ít nhất thì, nếu , chắc chắn cô sẽ bỏ ngay...”

 

Cuối cùng là một chữ ký mờ nhạt.

 

Những ngày tiếp theo bận rộn, giáo sư môn tâm lý học là bác sĩ Bemard lúc nào cũng thuyết phục trường Descartes tiếp tục nghiên cứu, đương nhiên từ chối hết đến khác, đồng ý với cô thì thể nuốt lời.

Loading...