Tháng Tư, tiết trời Paris ấm áp, dễ chịu. Tôi trở đây hai tháng, tâm trạng cũng lắng dịu.
Sáng thứ Bảy, những con đường lát gạch đỏ sạch sẽ, qua thưa thớt, vác giá vẽ đến một cái hồ ở vùng ngoại ô để vẽ phong cảnh. Ở đó một nhà thờ xây theo phong cách Gothic thời kỳ đầu, cuối tuần thường nhiều đến cầu nguyện, cạnh nhà thờ một trường tiểu học cổ kính, trẻ em học ở đó đều là cư dân của thị trấn, hồn nhiên và vui tươi, đôi khi cũng nhận lời giáo hội dạy miễn phí cho một vài đứa trẻ cách vẽ tranh sơn dầu cơ bản, thường là chiều thứ Năm, vì lúc đó rảnh rỗi hơn. Dựng xong giá vẽ, lôi từ trong ba lô những vật dụng cần thiết, bắt đầu vẽ cảnh mặt trời mọc lung linh, rực rỡ.
Giữa chừng một vài đứa trẻ chạy chơi đùa, nhưng đến quá gần làm phiền .
Một cặp vợ chồng trải khăn trải bàn lên thảm cỏ để tận hưởng ánh nắng mặt trời hiếm hoi trong kỳ nghỉ cuối tuần.
Hai tiếng đồng hồ , tay cầm bảng màu mỏi đến mức thể chịu nổi, đành dừng vẽ, nghỉ ngơi một lát. Nghĩ đến năm ngày nữa sang Phần Lan, bỗng cảm thấy lưu luyến thành phố phồn hoa mà mấy thích thú .
Tuần , theo như luật bắt buộc của nước Pháp, tất cả các cử nhân khoa Luật của trường Đại học Descartes (*) đều đăng ký học thạc sĩ khoa Công pháp quốc tế của trường Đại học Helsinki, Phần Lan. Mặc dù vẫn còn nửa năm học thạc sĩ tâm lý ở trường Đại học Paris V, nhưng vì sức khỏe , với , theo mệnh lệnh của cô, sẽ sớm sang Phần Lan.
Buổi chiều về ký túc, từ xa thấy bà Madan, mái tóc khô xác xơ bay trong gió, những vùng da sạm khuôn mặt nổi rõ ánh mặt trời.
Bà Madan chạy đến và hôn lên má , giọng rõ ràng đang kích động: “Ồ, An, cuối cùng cháu cũng về , một phương Đông trai đến tìm cháu, đợi cả buổi sáng đấy!”
Ở đây hề quen phương Đông nào, dù cũng chỉ là giữa đường gặp gật đầu chào xã giao, đến mức tới tìm .
“Cảm ơn bà Madan!” Tôi tiếp tục bước , trong lòng tự hỏi đó là ai.
Có lẽ đoán phương Đông tuấn tú đó là ai , cho nên khi thấy , cũng cảm thấy quá ngạc nhiên.
Diệp Lận đang một gốc cây cổ thụ cổng ký túc, mặc bộ quần áo màu trắng tinh khiết, mái tóc dài cắt ngắn, trông đầy sức sống.
“Đến Pháp khi nào thế?” Tôi bước đến gần và mở miệng , ngay cả bản cũng ngờ thể bình tĩnh đến thế, lẽ thật sự từ bỏ tất cả.
“Hôm qua.” Diệp Lận một lúc mới lạnh nhạt : “Có rỗi ? Cùng ăn cơm.”
“Được.” Tôi , “ em cất đồ .” Tôi chỉ giá vẽ ở lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-27.html.]
“Anh đợi em.”
Tôi mỉm , gật đầu.
Quay về ký túc, cô bạn cùng phòng Singapore mới chuyển đến đang chép lời bài hát, một nữa thì trong phòng, căn buồng ở giữa để cất giá vẽ.
“An, sáng nay đến tìm , đợi cả buổi sáng.”
“Ừm!” Tôi phòng tắm, rửa sạch những màu vẽ bám tay.
Người bạn cùng phòng xem thích nhắc đến chủ đề , “Cậu gặp ?”
“Ừm.”
“Mình cứ nghĩ , thật lòng, trai, của ?”
“Không .” Rửa tay xong mới phát hiện ống tay áo cũng dính màu vẽ, thấy bực , bèn đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác len nhà tắm.
“Bạn trai ?”
“Không .” Tôi thường thích những câu hỏi ý dò xét thế , cũng ít khi phản ứng, nhưng trả lời lấp lửng.
“Ha ha, An, cho điện thoại của !” Tôi áo xong bước , cô bạn cùng phòng cầm sẵn giấy bút mặt , vẻ ưng phấn, “Nếu là bạn trai của , theo đuổi chứ?”
Tôi nhịn , sự thực để thức tỉnh cô , “Anh chắc sắp về Trung Quốc .”
“Khoảng cách là vấn đề.” Cô bạn cùng phòng xua xua tay, chiều chẳng gì quan trọng.
Tôi ngờ cô như thế, thật giống như đang đùa, nhưng, “Mình điện thoại của .”
Cô bạn cùng phòng liếc một cái, chau mày kêu lên: “À, đúng ! Lần Audrey chơi , giở trộm điện thoại của xem, chỉ thấy mồi hai điện thoại của cô và trai .” Cô vẻ vui, lấm bẩm một : “Khó khăn lắm mới thích một ...”