Không thể chịu đựng nữa, gào lên, thực sự, nếu bản thông minh hơn một chút thì ngay từ đầu nên kỳ vọng bất cứ điều gì. Kết thúc , kết thúc , kết thúc mau ! Tôi từng nghĩ sẽ trả thù Giản gia, nhưng nghĩa là bọn họ sẽ từ bỏ việc làm tổn thương, chà đạp hết đến khác!
“Tiểu Kiệt?”
Cái từ “bù đắp” của bố cứ lởn vởn mặt, “ là một ông bố tuyệt vời, vì lợi ích trong công việc kinh doanh mà gọi đứa con gái đuổi khỏi nhà sáu năm trời trở về, là vì Thành Kỳ Quân đúng ?”
Tôi cúi xuống nhặt bức ảnh chân lên, “Quan chức chính trị Đài Loan, hừ, ưng con ư? Ưng con ở điểm gì? Hình ảnh chỉ cho thấy vẻ bề ngoài, còn tấm tàn tạ bên trong thì ? Bố, bố cho con gái bố từng tự sát, thậm chí tay của con gái bố còn tàn phế ?”
“Cái... cái gì?!”
Tôi nhẹ nhàng phủi phủi những lớp bụi ảnh, “Vì cho con, vì tương lai của con? Cái cớ thật thuyết phục, lời lẽ thật rung động lòng , bố thẳng là lợi dụng con giúp bố thu lợi, há chẳng thành thực hơn ư? Có khi như thế con còn cảm thấy buồn nôn như bây giờ. Như thế chừng con mở lòng từ bi mà giúp bố đấy!”
“An... An Kiệt, con con làm ? Tàn phế...” Thẩm Tinh Du đến, định kéo tay lên xem.
Tôi giật cho bà chạm , “Cút , đừng chạm ! Thẩm Tinh Du, rõ ràng dì hận đến tận xương tủy, còn giả bộ hiền lương. Cho ai xem, thấy mệt ?!”
Thẩm Tinh Du vẻ lo lắng, “An Kiệt, năm đó đổ tội lên đầu con, là tại dì đúng, khi đó dì, khi đó...”
“Không, đứa trẻ đó là do giết.” Tôi gượng, “Là sai. , Thẩm Tinh Du, dì đừng làm vẻ nữa, chỉ khiến kinh tởm mà thôi! Tôi mãi mãi mắc nợ sinh mệnh đó! Tôi , là của , nhưng, nghĩ là mắc nợ hai cái gì!”
Tôi đưa mắt liếc đám mặt một lượt: bố vẻ kinh hãi, Thẩm Tinh Du nghi hoặc, còn Tịch Hy Thần thì vẫn sofa cúi đầu, “Các ... bao giờ mắc nợ ai cả!”
“Tiểu Kiệt, con đừng nên như thế.”
“Đừng như thế? Lẽ nào các câu kết với trở thành quân bài kiếm lợi trong cuộc hôn nhân chính trị , và im lặng lời? Xin , còn là Giản An Kiệt của ngày xưa nữa! Tôi sẽ yếu mềm để cho các lợi dụng nữa!”
“Không thế , An Kiệt. Bố thật sự chỉ tìm cho con một thích hợp, để thể chăm sóc con suốt đời.”
“Thật nực ! Sáu năm qua con vẫn tự chăm sóc cho đấy thôi, vẫn sống , thì bây giờ chẳng lý do gì để tìm một về làm nhục !”
“Tiểu Kiệt, tại con cứ suy nghĩ cực đoan thế?” Cả bố run rẩy như chiếc lá khô trong gió, “Còn nữa, rốt cuộc con làm ? Tại tay tàn phế?”
“Bố, con thật sự ... hận bố.” Ha ha! Những lời giả dối, thấp hèn đó bây giờ chỉ khiến thêm hận thù!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-26.html.]
Ông sửng sốt .
Thật ngờ, sự việc kết thúc sớm như thế, nghĩ dùng chiêu , nhưng, cũng ! Tôi tiến đến mặt Giản Chấn Lâm, lấy chiếc thẻ tín dụng ở trong túi , ném xuống đất, “Trả cho ông đấy, thiếu một đồng , , và ngài Giản sẽ c bất cứ quan hệ gì nữa.”
Nói , rời , lưng thẳng , mang theo một chút kiêu ngạo cuối cùng, chứng minh Giản An Kiệt đuổi khỏi Giản gia! Bước xuống khỏi hàng hiên, để mặc cho những giọt nước mưa lạnh ngắt táp thể, tê tái bước xuyên qua vườn hoa. Kéo chiếc cổng sắt vốn mang nhiều ý nghĩa , nghĩ, thật sự kết thúc.
“Tiểu Kiệt ngoan, bố mua một trang viên , ngày mai chúng sẽ chuyến sang đó ở, ? ”
“Mẹ ơi, tại trong vườn trồng trẻ? ”
“Bởi vì trong sách cây tre tượng trưng cho sự trường tồn vĩnh cửu, bốn mùa tươi. ”
“Căn phòng của Tiểu Kiệt quá! ”
“Phác Tranh, là màu hồng đấy!”
“Tiểu nha đầu thích ban công ? ”
“Thích lắm, thế xa. ”
“Tiểu Kiệt, phòng vẽ là bố tặng con đấy, thích ? ”
“Tranh Tiểu Kiệt vẽ . ”
“Mẹ ơi, con thích nơi , thật sự thích, thể ở đây mãi mãi ạ? ”
Những giọt nước mưa rơi đầy má, lạnh thấu xương.
“Em mệt quá, thật sự mệt, Phác Tranh, đưa em khỏi đây .” Hơi thở đứt đoạn, nên lời, cuối cùng chán nản đổ nhào lòng con trai đang trong mưa.
Chú thích:
(1) Huyền quan là khu vực nghỉ tính từ cửa chính phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài trong nhà và cũng là nơi bảo vệ “sinh khí” bên trong của ngôi nhà. Huyền quan là con đường mà các luồng khí qua khi nhà, vì thế vị trí của nó thế nào đều thể ảnh hưởng trực tiếp tới phong thủy của căn nhà.