“No, no, no, ngài Tịch đánh giá quá thấp sự quyến rũ của và đánh giá quá cao sức chịu đựng của chúng . Thực tế, ngày nay các cô gái bắt đầu tiến công từ lĩnh vực giải trí sang nhiều lĩnh vực kinh doanh khác, giống như kiểu b.ắ.n du kích , tóm , theo như ngài Tịch thì chứng tỏ ngài đối tượng , thật sự đối với mấy chị em vẫn còn kết hôn chúng mà , thì chẳng khác gì trải qua một cuộc đàn áp vũ trang đẫm máu.” Cô dẫn chương trình đá lông nheo một cách mờ ám, những nhận xét thú vị và hài hước chiếm cảm tình và sự cổ vũ nồng nhiệt của khán giả.
Tịch Hy Thần mỉm gì.
“Vậy ngài Tịch thể một chút về cô gái tài sắc đó ?”
“Tôi sẵn lòng, nhưng chỉ sợ cô thích về cô thôi.”
“Chưa từng tham gia những chương trình kiểu , thế mà cũng tỏ thành thạo gớm.” Không Thẩm Tinh Du ngay đằng từ lúc nào, “Nếu bắt ép nó thì chắc chắn là nó lười chẳng buồn tới đó nữa.” Rồi bà sang : “Lần dịp, An Kiệt cũng giữ thể diện giúp dì nhé?”
Không đợi trả lời, bà tiếp tục : “ Tịch Hy Thần thích một cô gái từ khi nào nhỉ?”
“Con ngoài đây.”
“Ơ ? An Kiệt, con định ? Thế ăn tối ở nhà ? Dì đang nấu xúp đấy.”
Tôi bà một cái, “Con về .”
Thẩm Tinh Du ngừng giây lát, vẻ thất vọng, “Vậy thì thôi, một ngoài cẩn thận nhé!”
Tôi gật đầu bước , qua vườn hoa đến cánh cổng sắt, xuôi theo con đường nhỏ vài bước thì dừng , xổm xuống một bụi cây ven đường vì buồn nôn chịu nổi, co rúm vì đau dày, mồ hôi trán túa , nôn cả mật xanh, mật vàng.
Lâm Tiểu Địch nhét cái túi giấy tay , “Biết sắp nên về một chuyến, khi nào mới gặp .”
“Cái gì thế?”
“Quà tặng.“Cám ơn.”
Cô dừng một lát, “Cậu về nữa ?”
“Không, về nữa.” Tôi đặt chiếc túi xuống ghế, nhấc cốc cà phê lên uống.
Lâm Tiểu Địch thở dài, “An Kiệt, , là con gái khiến đau lòng nhất mà từng thấy đấy!”
Tôi cúi xuống khuấy khuấy cà phê trong chiếc cốc sứ trắng, mỉm gì.
“Cho nên, An Kiệt, nhất định sống lạc quan, vui vẻ, hạnh phúc đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-25.html.]
“Cám ơn , Tiểu Địch.” Chỉ điều, Tiểu Địch, hạnh phúc dễ dàng nắm bắt như thế .
Ra khỏi quán cà phê thì trời sẩm tối. Bên ngoài, những cơn gió lạnh thổi tới, cuốn theo những cành khô lá héo, bầu trời xám xịt, như thể sắp một trận mưa rào trong ngày đông lạnh giá.
Trở về Giản gia, giúp việc mở cổng, “Tiểu thư, ông Giản đang trong thư phòng đợi cô.”
Đưa túi quà Tiểu Địch tặng cho giúp việc, hỏi: “Ông là việc gì ?”
“Không ạ, chỉ khi nào cô về thì mời lên gặp ông thôi.”
“Tôi .” Đi qua dãy hành lang dài, rộng rãi, đến cửa thư phòng, dừng một lúc mới gõ cửa.
“Vào .”
Tôi đẩy cửa nhận ngay khí khác thường, bố , Thẩm Tinh Du, thậm chí cả Tịch Hy Thần cũng ở đó. Bố và Thẩm Tinh Du đang bàn gỗ lim chuyện gì đó, Tịch Hy Thần cúi đầu một bên, trầm lặng, mái tóc lộn xộn xõa xuống mắt.
“An Kiệt, về , cả nhà đang đợi con đây.” Thẩm Tinh Du mỉm bước về phía vài bước.
“Có chuyện gì ?” Không khí khiến cảm thấy bất an, như thể điều xảy .
“Có chuyện, nhưng là chuyện !” Thẩm Tinh Du .
“Tiểu Kiệt, bố bàn với con một chuyện.” Giọng bố nghiêm túc, khiến càng cảm thấy sự việc hề đơn giản.
Ông đến, đưa cho một bức ảnh, đó là ảnh của một đàn ông, “Vị tên là Thành Kỳ Quân.”
Tôi nheo mắt liếc tấm ảnh một cái nhanh chóng ngẩng lên, ánh mắt bố vẻ khiêm tốn. Nỗi đau đớn tột cùng từ cuồn cuộn kéo đến! Nồi căm hận trong lòng nhanh chóng tràn khắp các giác quan, trái tim như ai đó xé toạc, những dòng m.á.u đỏ tươi ồ ạt chảy! Bức ảnh rơi xuống, bàn tay từ từ nắm , móng tay chọc lòng bàn tay đau nhói. Tiểu Địch, nay hạnh phúc bao giờ chủ động đến với cả!
“Tiểu Kiệt, bố chỉ làm một điều gì đó cho con, bố bù đắp cho con.” Giọng ông già nua, gượng gạo, “Bố hy vọng ai đó thể chăm sóc, yêu thương con, Thành Kỳ Quân là một thẳng thắn, cương trực, địa vị cao trong xã hội, đối với con, đó là xứng đáng nhất.”
Buồn nôn...
“Tiểu Kiệt, con cần lo lắng, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, Thành ưng con, mặc dù hai cách bảy tuổi, nhưng chồng già vợ trẻ tình cảm càng bền lâu.”
“Nếu con đồng ý, ngày mai bố sẽ với . Tiểu Kiệt, con tin bố, bố sẽ làm hại con , bố làm tất cả cũng chỉ vì cho con, vì tương lai của con thôi.”
“Đủ !”