Một kẻ như cần thứ gì ở , là một con ngốc, năm bảy lượt gần gũi , nếu chỉ vì mục đích khiến thể chịu đựng nổi thì làm gì, nhưng nếu đúng như suy đoán thì cố thử đổi mối quan hệ giữa và . Cộng thêm một vài yếu tố khác nữa, mà những yếu tố suy đoán, thì, tình thế , làm như thế nào đây? Trên thực tế, Giản An Kiệt và Tịch Hy Thần mãi mãi thể hòa hợp, cự tuyệt , sự cự tuyệt đó còn mang chút ghê tởm và căm thù. Thực đáp án sớm sẵn , thế ? Không cần thiết dây dưa nhiều với cùng chung một con đường với , chỉ cần giữ nguyên thói quen thành nếp đó mà thôi.
“Chị ơi!” Giọng nịnh nọt quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của . Tôi , bất ngờ khi thấy thằng bé đang cuộn tròn trong chăn. Từ ban công bước trong phòng, : “Nếu chị chị thích em thì em ?”
Đoán là nó sẽ lắc đầu nên xua xua tay khỏi phòng, xuống lầu thì thấy giúp việc đang dọn dẹp, tiện miệng hỏi: “Tịch Hy Thần ?”
“Cậu Tịch về phòng .”
Tôi ngẩng đầu lên tầng hai phòng bếp lấy nước, đổ ba viên thuốc uống.
“Ông Giản ngày mai về, ông nếu thể thì hy vọng tiểu thư ở nhà.”
“Tôi .” Tôi day day trán, chuẩn lên lầu, hai bước thì dừng , “Thực v.ú cần gọi là tiểu thư.”
Lên tầng hai, dừng cánh cửa đóng kín, trong lòng nghĩ lúc nhờ mang Giản Ngọc Lân khỏi phòng , nhưng mở miệng thế nào vì nãy còn lạnh lùng đấu khẩu với ở bàn ăn, kể đến... Nghĩ một lát, vẫn quyết định đến cửa phòng Tịch Hy Thần, một lúc thử gõ ba cái, lâu cửa mới mở , hết sức ngạc nhiên vì rõ ràng bước từ nhà tắm, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài màu đen, cởi trần, đầu tóc rối tung ẩm ướt, khác xa với vẻ nghiêm cẩn hằng ngày, thật là quen, nghĩ đến đúng lúc.
Anh thấy thì cũng ngạc nhiên, về phía giường với lấy chiếc áo sơ mi trắng. “Có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
“Giản Ngọc Lân ở trong phòng .” Tôi rõ ý lắm, nhưng tin là sẽ hiểu.
“Có thể chuyện một lúc ?”
Tiếng bước chân dừng , “Tôi nghĩ là giữa chúng chẳng gì để cả.”
“Cậu Diệp là mẫu của M-SHANG, nghĩ là em từng .”
Tôi dừng bước.
“Sắp tới,” Giọng như thể đang cân nhắc từng câu, từng chữ, như thể đang cố kìm nén một điều gì đó, “Có thể sẽ gặp nhiều khó khăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-23.html.]
“Thì Tịch cũng quan tâm đến lĩnh vực giải trí cơ đấy.”
Im lặng giây lát, : “Thành Nghiệp là tổng công ty của M-SHANG.”
Cách ba, bốn mét, , “Nói với điều làm gì?” Tôi ám chỉ Diệp Lận.
“Em sẽ .”
“Vậy cám ơn cái kiểu tự cho là đúng của .”
“Giản An Kiệt, nếu cho một cơ hội, chúng sẽ thể sống hòa hợp.”
Sống hòa hợp?!
Không đáp câu của , liền về phía phòng , mang Giản Ngọc Lân thì mang, thì thôi! Kết quả là hai bước thì Tịch Hy Thần bước lên chặn đường , biểu hiện phức tạp từng thấy, vẻ buồn thương, sầu muộn, “Đến bao giờ... hãy cho em còn trách tội đến bao giờ?”
Tôi hít một thật sâu vì bất ngờ chằm chằm khiến tim như co thắt, cảm giác ngột ngạt khó che giấu, “Ai bản lĩnh lớn trách tội Tịch chứ?”
“Có, Giản An Kiệt, em đấy, lúc nào em cũng bản lĩnh đó!” Đôi mắt u tối nhíu một cách bí hiểm.
Một bờ môi lạnh ngắt bất chợt ập đến, thở cướp mất! Cảm giác hoảng hốt tột cùng khiến nhất thời quên phản kháng, thở gấp gáp, đầu lưỡi mềm mại thọc sâu trong miệng, vị bạc hà mát lạnh nhanh chóng tràn ngập các giác quan, hề dừng mà điên cuồng khuấy đảo, tay của lùa trong tóc , khống chế sự vùng vẫy của , đôi môi càng lúc càng dừ dội, cả cơ thể áp chặt thể bán khỏa nóng bỏng đó.
“Giản... cô Giản, Tịch, hai ...”
Tôi chúng kết thúc nụ hôn đó như thế nào, sự thực là năm phút khi kết thúc nụ hôn , vẫn trong trạng thái hoảng loạn, thật sự hoảng loạn! điều làm căm ghét hơn cả là quyết liệt cự tuyệt nụ hôn của Diệp Lận mà hề đẩy Tịch Hy Thần
“Vú Lâm, phiền v.ú phòng cô Giản dắt Ngọc Lân đây.” Tôi mơ màng thấy giọng trầm thấp, chậm rãi hồi phục như cũ, chỉ khàn một chút.
Cảm giác ai đó nắm lấy tay , giật , đôi mắt như dán chặt - mạnh mẽ, dữ dội.
Hơi thở dần định trở nhưng tim vẫn còn đập nhanh, vung mạnh tay thoát khỏi và chạy nhanh xuống lầu.