“Thật ?” Ánh mắt thâm sâu thẳng , gì. Giây phút , nghiêng đỡ lấy Giản Ngọc Lân chạy từ gác xuống, bổ nhào lòng , “Lần chạy vội vàng như thế nữa nhé!” Giọng mắng yêu.
“Bởi vì v.ú chị đang ở .” Thằng bé .
“Ngồi ngay ngắn !”
Giản Ngọc Lân “ồ” một tiếng bồng nhiên chỉ tay trái của , ngạc nhiên : “Chị ăn bằng tay trái!”
Rất lâu mới thấy giọng bình thản của : “Tay vô dụng thì dùng tay trái thôi, , vấn đề gì ?”
“Nó vẫn còn là một đứa trẻ.” Tịch Hy Thần lạnh lùng .
Tôi buồn , “Tôi nó là trẻ con.”
“Em... thật chẳng thể coi là một cô gái đáng yêu .”
Không ngờ như thế, lồng n.g.ự.c như ai đ.ấ.m một cái, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ, lạnh lùng rít lên: “Tịch Hy Thần, phán xét bừa bãi một mà vốn hiểu rõ chẳng nực ?”
“Em quan tâm đến suy nghĩ của ư?” Anh , vẫn hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Tôi “ha ha” : “Cám ơn nhắc nhở, thực sự cần quan tâm!”
“Em cứ bướng bỉnh thế sẽ chẳng mang lợi lộc gì .” Một lúc , .
“Tôi là thế đấy, cần bận tâm.” Tôi khách khí chế giễu , “Hay là nên dịu dàng hơn để thể phát huy hết tính cao ngạo của ?”
Anh liếc : “Bây giờ cố tình bóp méo ý khác trở thành sở trường của em đấy!” Tôi trong lời chứa đựng sự mỉa mai nữa.
Tôi , “Đừng như thể hiểu rõ về như thế!
Đâu là sở trường, là sở đoản? Tịch Hy Thần, và chỉ hơn dưng ở cái mối quan hệ pháp luật nực thôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của lập tức tái , ánh mắt gay gắt do mà . Tôi thấu , , thực sự là vốn thấu .
“Nếu mối quan hệ đó thì sẽ thế nào?”
Tôi chau mày, “Không nên những câu khiến khác hiểu nổi như thế.”
Anh bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp An Kiệt, lẽ nào em hiểu.”
Tôi lập tức ngắt lời: “Tôi nghĩ chúng nên lãng phí thời gian những chuyện như thế .”
“Em thấy đây là những chuyện ?” Biểu hiện của bắt đầu vẻ mờ ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-22.html.]
Người giúp việc mang thêm món ăn lên, chủ đề dừng ở đó. Tôi cúi đầu nhâm nhi tách cà phê, lấy vẻ bình tĩnh và thờ ơ.
Liếc Giản Ngọc Lân, thấy nó đang chằm chằm. Tôi cảm tình với đứa trẻ cho lắm, nhưng hiểu nó vô duyên vô cớ thích đến thế, nhắc đến chuyện và nó đây từng gặp mặt, dù bây giờ vài gặp gỡ thì cũng đều tỏ thích thú gì nó cơ mà.
“Cậu chủ nhỏ, ăn thì thấy dễ nuốt hơn ?”
Cặp mắt như trái hạnh đào chóp chóp mơ màng, liền đó, ý thức lén khác phát hiện, hai má nó đỏ ửng lên, đầu cúi xuống, “Em... em xin chị...”
“Nó là em trai em mà.”
“Anh, là Ngọc Lân .”
“Thế thì chứ?” Tôi chuyển ánh mắt qua, đối diện với cặp mắt sắc lạnh, thâm sâu đó.
Hai đều gì, Giản Ngọc Lân ý thức khí khác thường nên cũng dám gì nữa, đầu càng cúi thấp hơn.
Tôi quyết định dậy, vì bữa cơm khó nuốt quá!
“Rốt cuộc em sợ cái gì?” Tịch Hy Thần cũng lên.
“Sợ?” Tôi thẳng , “Thứ cho ngu , hiểu ý gì?”
Anh lách qua bàn ăn về phía , cảm thấy run sợ, giọng cứng đờ, “, sợ , thế ?”
“Em sợ Ngọc Lân.” Anh từng bước tiến sát gần .
Tôi nhắm mắt , “Ồ, nghĩ đấy!”
“Giản An Kiệt.”
“Thật sự là nghĩ !” Giọng trầm xuống, “Tịch Hy Thần, lúc nào cũng khiến cảm giác ghê sợ.”
“Em nhất định như thế ?” ng là đầu tiên câu .
Tôi khẩy, “Anh thích thì cứ chĩa cũng chẳng .”
“Em thấy lúc nào cũng chĩa em ?”
“Chẳng lẽ sai? Lẽ nào Tịch vẫn cho cái ân huệ đó?” Mặt đầy vẻ chế giễu, đáy mắt phảng phất nỗi buồn sâu kín, bồng nhiên mỉm , “Không gì để ? À, thôi, Tịch Hy Thần, và nay đều gì để với cả!” Nói xong, liền rời khỏi phòng ăn.
Trong lòng thấy buồn bực, và con dường như là trời định, hễ gặp là đao to búa lớn cụt hứng bỏ .
, cũng quan trọng, bởi quan tâm.
Không quan tâm nghĩa là thể bỏ qua, Tịch Hy Thần nay vẫn là một con thể bỏ qua , sở trường che đậy, tính tình lạnh lùng, giỏi tính toán, thô bạo, ngang ngược, nhưng trời phú cho vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú nên bao theo đuổi.