Trong lòng thấp thỏm lo sợ, hôm qua hẹn với mà quên khuấy mất! Tôi bước xuống cầu thang, Diệp Lận đang ở lối khu biệt thự, ánh mắt xuyên qua lớp sương mù mỏng manh buổi sớm về phía .
“Diệp Lận...” Tôi chầm chậm bước đến.
“Không cần với !” sắc mặt u ám , “ít nhất là bây giờ, em gì cả.”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y gì nữa, sang một bên, đợi .
Một lúc lâu , Diệp Lận mới mở lời, giọng cay đắng, “Giản An Kiệt, em còn cần nữa ?”. Giọng gần như cầu xin.
Mặc dù quen với tính khí thất thường của , nhưng tình huống đổi đột ngột , kịp phản ứng.
Diệp Lận giơ tay kéo lòng, “Em còn cần ?”
Tôi vùng vẫy, “Diệp Lận...”
“Không thể quên .” Anh vùi đầu cổ , “Nếu cố gắng thế nào cũng thể quên em... thì, làm đây?”
Lời , hiểu rõ, cũng thể giả vờ hiểu, “Diệp Lận, em làm ?”
Cảm giác đờ ngẩng lên , ánh mắt chất chứa sự khẩn cầu.
“Diệp Lận.” Tôi giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú , “Anh hy vọng em sẽ về bên , đúng ? mà, Diệp Lận, là chúng thể trở quá khứ. Anh còn là Diệp Lận vì em mà chắn nắng che mưa, em cũng còn là Giản An Kiệt yếu đuối năm nào, thì, bất luận nó làm gì, hy vọng em làm gì, thì cũng đều còn ý nghĩa gì nữa.”
Đôi mày từ từ nhíu , “Em thế là ý gì?”
“Diệp Lận, hãy buông em !” Tôi một lời hai ý, “Còn nữa, cô Dương đang đến tìm kìa!” Phóng tầm mắt xa, thấy Dương Á Lợi đang bên đường, “Cô yêu , chí ít cũng nhiều hơn em yêu .”
Ảnh mắt từ từ hướng sang Diệp Lận, trong đôi mắt chứa đựng nỗi đau đớn tột cùng đến mức hóa... hận thù?
Dần dần, Diệp Lận nới lỏng bàn tay, đó buông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-20.html.]
“Giản An Kiệt, đúng thế, độ tàn nhẫn thì ai thể sánh kịp em chứ! Anh thật hèn hạ, hết đến khác chuốc lấy sự nhục nhã!” Diệp Lận lùi một bước, giọng lạnh thấu xương: “Anh sẽ đến tìm em, cũng quấy rầy em nữa, cho nên, bây giờ, em .”
Tôi ngây một lúc mới , lê từng bước về phía cổng khu biệt thự, ngoái đầu , ép bản để ý đến sự thù hận đong đầy trong đôi mắt ! Tứ chi tê cứng, lạnh giá, từng tế bào trong cơ thể đang run rẩy, thật sự kết thúc ? Lần , kết thúc thật , kết thúc những tình cảm riêng tư của bản , cũng là kết thúc những mơ mộng hão huyền của riêng , rõ là sẽ , cho nên giây phút ... lệ mới đong đầy. Những giọt nước mắt chảy tràn khóe mi, đó là bởi những ký ức xưa cũ.
chăng cũng nên vui mừng, vì chí ít thể nhớ bỏ như thế nào?
Bước đến khóm cây râm mát bậc tam cấp, xuống, nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi, cái từ “chí ít” đó rốt cuộc là dùng để đánh lừa ai chứ, giờ nghĩ , đến bản cũng còn lừa dối.
“Bên ngoài lạnh lắm, phòng !”
Giọng sắc lạnh bất ngờ vang lên khiến giật nẩy .
Thế là ? Đến để chế nhạo ? Đây quả là một cơ hội hiếm hoi đấy!
“Đi cùng ăn sáng thôi!” Giọng lạnh lùng, chậm rãi đó còn mang chút nghiêm khắc, “Sức khỏe của em, cần ăn uống cho điều độ.”
Ăn uống điều độ? Anh đang kể chuyện tiếu lâm của nước nào thế?!
Ngẩng lên thì thấy cách chừng một mét, cũng đang , đôi mắt thẳm sâu, u sầu.
“Đi thôi!”
“Đừng làm phiền !” Tôi nhiều, giọng khàn vì nên để khác thấy, đặc biệt là .
Tịch Hy Thần vẫn bình tĩnh, im lặng hồi lâu, đáy mắt sa sầm, “Tùy em!”
Nhìn theo bóng dáng khuất dần nơi ngã rẽ ở cuối con đường, thật hiểu nổi con , thì chẳng mà cố tìm hiểu, dẫu cũng bất kỳ mối liên hệ gì với .
Khi ráng chiều đỏ rực xuyên qua tấm rèm cửa sổ đánh thức dậy thì chớm hoàng hôn, mơ hồ nhớ ngất trong vườn hoa, cơ thể đúng là vô dụng.
“Ớ, ớ...” Tiếng ú ớ của trẻ con từ bên cạnh truyền đến, sang thì thấy Giản Ngọc Lân đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành.