“Ông nhà.” Bà cụ định đóng cửa.
“Vú Lâm, ai đấy?” Trong nhà vọng một giọng trầm thấp.
Cơ thể bất chợt rùng . Bàn tay bổng run lên, song khóe môi bất giác nhếch lên .
Một bóng dáng thanh mảnh bước cửa, vẫn đợi, cho đến khi ngẩng lên .
Kinh ngạc! Cặp mắt sắc lạnh dường như che giấu nổi nỗi kinh ngạc, đúng, thật sự là một cú sốc, cuối cùng cũng trở về.
“Giản An Kiệt?”
Tôi bỏ chiếc mũ đầu xuống và xách hành lý thẳng trong.
“Cậu Tịch?” Người giúp việc bối rối tự tiện xách đồ bước .
“Cô là con gái của chú Giản.”
Con gái... Tôi nheo nheo mắt, trong lòng khỏi chút kiêu ngạo.
Cảm giác đôi tay nhẹ bẫng, Tịch Hy Thần tới xách hành lý giúp . Tôi cúi xuống bàn tay trắng quá so với tay của một đàn ông, “Tay của ”, .
Ánh mắt hướng về phíaường như mang chút hoài niệm, mỉm bước lên lầu. Còn nhớ rõ phòng thứ ba ở lầu hai là phòng của , cánh cửa mở dội thuần một sắc đen, chỉ điều ở giữa xen lẫn ít những thứ đồ lẽ nên : xe ô tô đồ chơi, đồ chơi xếp gỗ, sơn màu, bảng vẽ... nền nhà, giường, cả mặt bàn cũng .
Tôi dựa khung cửa, ngước mắt phía .
“Ngọc Lân vẻ thích phòng của em.”
“Ngọc Lân?”
“Em trai của em.”
Đột nhiên lồng n.g.ự.c cảm giác khó thở, thấy
như sắp gặp bà cố tổ đến nơi.
“Hay em ngủ ở phòng dành cho khách ?” Giọng lạnh lùng vang lên.
“Phòng dành cho khách?” Tôi , xách hành lý xuống lầu.
Tịch Hy Thần từ đằng kéo tay , động tác đó khiến run rẩy, “Buông !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-2.html.]
“Muốn , Pháp ?” Giọng vẻ gấp gáp.
Tôi giằng tay , “Yên tâm, sẽ Pháp, mặc dù lúc , nhưng cũng nhanh thôi.”
Anh , ánh mắt lạnh lùng trĩu nặng. Tôi đầu hàng, “Ngày mai sẽ đến tìm .”
“Bố em chắc cũng sắp về .” Giọng giấu nổi vẻ nôn nóng, “Em thể đợi một lát.”
“Không cần.” Cuộc đối thoại khiến ý thức rằng, cho dù sống ở trang viên suốt mười bảy năm trời thì bây giờ cũng chỉ là khách vãng lai mà thôi, “Với bây giờ cũng muộn , kiếm chỗ nào trú chân chứ, đúng ?”
Anh im lặng ba giây : “Nếu ý của em là chỉ cần chỗ nào để ngủ tạm, thì sẽ cho dọn dẹp.”
“Sao cơ? Lời của khiến nghĩ như ?” Tôi khẽ “hừ” một tiếng, “Hãy thu cái suy nghĩ tự cho là đúng của !”
Đột nhiên, tiến thêm một bước về phía , cũng vô thức lùi phía một bước dài.
“Em... sợ .” Đây là một câu khẳng định.
Tôi liếc mắt , “Anh quả khiếu hài hước thật đấy, Tịch ạ!” Tôi lướt qua vai , chút do dự.
“À đúng , Tịch Hy Thần...” Ra đến cửa, còn đầu : “Anh nhất thiết khoe mẽ như thế ?”
Bước khỏi cửa, tuyết bất ngờ lất phất rơi.
Tôi đội chiếc mũ len ở lưng áo lên đầu, tiến đến trạm xe buýt mà hồi học trung học vẫn thường chờ xe, leo luôn lên chiếc xe đầu tiên dừng mà cần nó sẽ về . Trên xe mấy hành khách, liền đến hàng ghế cùng xuống. Phía xe yên ắng, chỉ phát những âm thanh đặc trưng vốn . Trời về chiều, những bóng đèn cao áp hai bên đường bắt đầu thắp sáng, từng vệt sáng loang loáng lướt qua cửa sổ xe. Những bông tuyết từ bên ngoài bay , táp da mặt, lành lạnh.
Tôi một em trai, thế mà nay từng ai cho , là vì thấy cần thiết thật sự trốn tránh như thể là loài rắn rết?
“Cô ơi, đến trạm cuối cùng .” Tiếng bác tài như kéo khỏi mớ suy tư miên man, hỗn độn.
Phủi những bông tuyết bám bước xuống xe, ngước mắt lên là một nơi đồng m.ô.n.g quạnh, ngờ thành phố A mà cũng những chỗ hoang sơ thế , nghĩ một lúc, bấm máy gọi cho Phác Tranh. Đầu dây bên vang lên hồi chuông bắt máy, đó dội một tiếng hú vang, “Giản An Kiệt!”
“Em lạc đường, Phác Tranh.”
Ngâm trong bồn nước nóng, cơ thể cuối cùng cũng tìm chút ấm áp, các dây thần kinh một ngày căng thẳng cũng dần dần chùng xuống, phảng phất chút mơ hồ xa xăm.
Nghe tiếng gõ cửa rầm rầm mới phát hiện ngủ từ lúc nào, leo và khoác lên chiếc áo choàng tắm bước ngoài.
“Cứ nghĩ em chơi trò tự sát trong phòng tắm chứ!”
“Cuộc sống đang tươi thế , cho em một lý do để tự sát !” Câu đùa khiến bộ mặt căng thẳng đang cửa của Phác Tranh xẹp lép, “Em buồn ngủ, mệt !”
“Biết là mệt mà còn chạy đến cái nơi quỷ quái đó nữa. ”, nghiêm túc , “Em thấy môi trường ở đó cũng tồi, nên tranh thủ mua lấy vài mảnh, đợi một ngày nào đó thành phố “đảo” cho bảy, tám vòng, thành triệu phú, mà dù thành triệu phú thì ít nhất cũng thành địa chủ.”