Tôi từ ghế bước , dựa vai Phác Tranh sang Bùi Khải lời cảm ơn.
“Không gì, việc gì thì
Tiễn Bùi Khải xong, Phác Tranh dìu lên nhà.
“Muốn ăn gì ngủ luôn?”
“Đi ngủ, mệt quá!”
“Vậy dọn dẹp giường chiếu, em tắm một chút .”
“Ừ!”
Tôi ngủ bao lâu, cảm giác lúc nào cũng mê mê tỉnh tỉnh, thể phân định rõ ràng, còn ngừng mơ linh tinh, cũng chẳng rõ là mơ những gì.
Khi bình minh ló dạng, giật tỉnh giấc, thể ngủ nữa đành mở mắt trần nhà đến khi trời sáng rõ.
“Lại về ?” Phác Tranh dựa cửa với vẻ tán thành.
“ừm!”
“Tại ?”
“Em lý do riêng.” Tôi lấy áo khoác mặc , tiện thể lôi trong va li một chiếc khăn quàng cổ.
“Lý do của em luôn khiến khác khó đồng tình.”
“Phác Tranh, tức giận chẳng lý do gì cả.” Tôi .
“Không đến năm ngày mà em viện hai , lý do thể chấp nhận ?”
Tôi giơ tay lên, “Ok, coi như em gì.”
“Nói như nghĩa là những gì cũng tác dụng hả?”
“Haiz, Phác Tranh, khi suy nghĩ mà chuyển nghề cũng đấy, ví dụ như... luật sư chẳng hạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-19.html.]
“Cám ơn, cần, hài lòng với công việc hiện tại.”
Tôi dừng tay, thở dài làm , “Phác Tranh, đấy, một việc em khác can thiệp.”
Phác Tranh lẩm bẩm: “Thật vinh dự em gọi là “ khác”.”
Tôi khẽ kêu lên: “Anh thừa em ý đó mà.”
“Được! Vậy thì...”
“Em nhất định về.”
Nhìn Phác Tranh giận dữ bỏ , đầu óc bỗng chốc rối bời, chút áy náy và cũng tự thấy chán ghét bản .
Về đến dinh thự Giản gia, giúp việc mở cửa, và bước một mạch lên phòng tầng hai. Trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, chăn ga gối cũng bộ mới, đang bối rối tự hỏi thì thấy tiếng vui vẻ ở bên ngoài truyền đến từ phía bên trái cửa sổ sát sàn, phía đó chính là hồ bơi và vườn hoa.
Tôi bước , ngó từ ban công xuống, chỉ thấy Giản Ngọc Lân đang chơi đùa với một con ch.ó Samoyed to lớn bãi cỏ nhân tạo, còn Tịch Hy Thần chiếc ghế gỗ xem sách. Hiếm khi một ngày nắng như thế trong mùa đông nên hai tranh thủ tận hưởng.
“ơ? Chị, chị?! Chị ơi, chị, chị, chị...” Giản Ngọc Lân trông thấy , ngẩng lên và chạy gần phía , hai bước thì con ch.ó Samoyed ở phía kéo ngã nhào xuống đất.
“Ruide.” Nghe thấy tiếng quát, con ch.ó Samoyed liền ngoan ngoãn bò bãi cỏ, nghịch ngợm quấn lấy bé nữa.
“Có ?” Tịch Hy Thần bỏ sách xuống, chạy đến bên Giản Ngọc Lân, một tay đỡ bé dậy, tay phủi phủi bụi chiếc áo bông, cử chỉ dịu dàng. Sau đó, ngẩng lên, về phía , im lặng hai giây gật nhẹ một cái.
Tôi chau mày, thật sự... thấu tên Tịch Hy Thần nữa.
Tôi còn nhớ đầu tiên gặp Tịch Hy Thần là khi Thẩm Tinh Du đón từ sân bay về Giản gia ở tạm. Tôi bước xuống cầu thang, từ huyền quan (1) , tay xách hành lý, mặc bộ thường phục tối màu, tay áo xắn cao, mặt còn trẻ, tướng mạo đẽ, thái độ thờ ơ. Tôi luôn cảm thấy con thật khó gần. Khi đó chỉ chào bố một câu theo giúp việc trong phòng nghỉ ngơi, ở đầu cầu thang, lướt qua .
Sau đó một thời gian, tuy sống chung một mái nhà nhưng chúng ít tiếp xúc với . Tôi ở trong thư phòng sách, bước , gật đầu một cái lấy đồ luôn. Cho dù ăn cùng bàn thì cũng ít khi chuyện, thỉnh thoảng đôi xuống nhà ăn sáng, thấy bàn ăn báo, thấy thì chào một tiếng dậy chỗ khác. Hành động và lời của luôn giữ đúng phép tắc, nhưng cảm thấy gần gũi ... Tôi thường nghĩ, con luôn tự coi hơn , cho nên mới tỏ kiêu ngạo khiến khác khó chịu như thế
Tôi cho rằng khi cả đời cũng thể hiểu rõ nghĩ gì. Đối với Tịch Hy Thần, chỉ e là tránh còn kịp... Tôi thừa nhận là mỗi chạm mặt , thường vô thức chú ý đến đôi bàn tay của , chỉ sợ sẽ làm gì . Cảnh tượng sáu năm về , loại bỏ khỏi đầu ... Con chỉ khiến sợ hãi và căm ghét...
giờ chỉ hy vọng thể tiếp tục giữ cách với .
“Giản tiểu thư, bên ngoài một vị họ Diệp đến tìm cô.” Người giúp việc gõ cửa bước .
Diệp? Diệp Lận?