“Bố, con , con là con gái của bố, nhưng chẳng bố còn một đứa con trai ?” Hễ mở miệng là che giấu sự mỉa mai.
Thật gì ngạc nhiên khi thấy Giản Chấn Lâm kinh ngạc và hổ, tự nhiên cảm thấy buồn , ý làm tổn thương bất cứ ai, nhưng nhiều tổn thương khiến cảm thấy thật oan ức.
“Em nên như thế!” Một giọng chối tai cất lên.
Tôi mỉm , “Tôi nên cái gì và nên cái gì, lẽ nào cần sự đồng ý của ? Tịch Hy Thần, hình như quản nhiều chuyện đấy!”
Anh chau mày phắt dậy, với vẻ đồng tình, “Thời gian sáu năm quả thực khiến em đổi ít.”
Tôi “hừ” một tiếng sang Giản Chấn Lâm, “Rốt cuộc tìm con việc gì?” Thật lãng phí thêm thời gian ở đây.
“Tiểu Kiệt, thật Hy Thần...”
“Con nghĩ con về đây để chuyện của .” Tôi lạnh lùng cắt ngang khi định điều gì đó liên quan đến Tịch Hy Thần.
Giản Chấn Lâm thở dài, mặt về phía Tịch Hy Thần, gật đầu một cái, ngước ánh mắt sâu lắng về phía .
Rất lâu , Tịch Hy Thần lôi một tập tài liệu từ trong ngăn bàn gỗ lim về phía . Tôi ép yên chờ đến gần.
Tịch Hy Thần đưa tập tài liệu cho , nhưng nhất định giơ tay nhận, chỉ lạnh lùng liếc một cái, là tập tài liệu về bất động sản.
Trên đó : Trang viên Giản Thị.
“Tiểu Kiệt, đây là nơi con sống từ nhỏ, bố giao cho con bộ trang viên .”
“Không cần thiết.” Tôi hờ hững .
“Bố mua một khu đất ở gần đây , con thích chúng ...” Giản Chấn Lâm dường như nhận từ “chúng ” vẻ cho lắm, nên dừng một lát tiếp, giọng dè dặt, thận trọng hơn: “Bố và dì Thẩm sẽ lập tức chuyển .” Câu cùng thốt một cách ngập ngừng.
Sao ông làm thế? Tôi bất kỳ ý kiến gì, chỉ ông một cách vô cảm.
“Tiểu Kiệt, quãng thời gian bắt con sang Pháp, bố hối hận cũng quá muộn. Sáu năm qua con gần như cắt đứt liên lạc, con là con gái duy nhất của bố.” Giản Chấn Lâm lộn xộn, đầu cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-14.html.]
Đây là ông bố làm mưa làm gió trong giới chính trị gia của ? Bỗng nhiên nhận thấy ông chẳng qua chỉ là một đàn ông trung niên mệt mỏi với chuyện thế sự. Thời gian sáu năm khiến ông già nhiều.
Ở . thế, sự mềm lòng đáng ghét làm tan rã ý chí, quyết tâm của .
Khi những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi qua song cửa sổ, phát hiện vẫn thể ngon giấc trong ngôi nhà . Thật dễ chịu, cả gian thuần một sắc đen, cảm giác giống như đây, một dạo thường xuyên ốm, giường khỏi nhà, và vì thời gian ngủ nhiều nên trong phòng lúc nào cũng tối thui.
Bàn tay bỗng thấy ấm áp, khi nghiêng đầu sang rõ thì cảm thấy kinh ngạc, liền dậy và bước xuống giường.
Tất cả những thứ thuộc về căn phòng dọn hết, cho thấy sự chân thành của Giản Chấn Lâm, nhưng dường như ông vẫn quản nổi con trai chạy lăng xăng khắp chốn.
Tôi đến chiếc ghế tựa lấy áo choàng khoác lên , căn phòng bật hệ thống sưởi, lạnh nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Tôi nheo mắt về phía thằng bé đang cuộn tròn ngủ ngon lành ở góc giường... Ga gối đều mới.
Bồng nhiên nhớ lời Phác Tranh: “Thích sạch sẽ thật sự thuốc chữa ?”, thấy nhịn , chỗ nào chứ?
Tự nhiên gọi điện cho Phác Tranh, thả lỏng dựa cửa sổ sát sàn, “Dậy ?”
“Chẳng vì em đánh thức ?” Giọng Phác Tranh vẻ ngái ngủ thật, đúng thế, mà thức thì giọng to .
“Nhớ .” Giọng nhẹ nhàng nhưng ý làm nũng.
“Giản An Kiệt, chuyện gì thì cứ thẳng , vòng vo tam quốc thế!” Thêm một chứng minh Phác Tranh chẳng tí dây thần kinh lãng mạn nào.
Tôi mỉm một cái mới nghiêm mặt : “Có thể em sẽ ở đây thêm vài ngày nữa, những việc đó phiền giúp nhé!” Nhìn khung cửa kính thấy tóc rối, liền giơ tay vuốt vuốt .
Phác Tranh suy nghĩ một lát hỏi: “Khoảng mấy ngày?”
“Cũng , hai, ba ngày gì đó, vé máy bay nhất định lùi , ít nhất về phía em, hy vọng mặt giúp em vài câu, bà nay vẫn cưng nhất mà, còn nữa, về visa, em nghĩ bây giờ cũng đổi .”
“Sao thế, bọn họ ép em ?” Giọng Phác Tranh khi kìm nén trở nên cứng cỏi, lạnh lùng.
“Ép ư? Ha ha, , thực tế ngược thì đúng hơn.” Khi câu , ngay cả bản cũng giật vì quá bình tĩnh.