“Được lắm! Anh cũng là...” Chuông điện thoại đột nhiên reo vang, cắt ngang lời . Tịch Hy Thần lấy điện thoại trong túi , liếc một cái chau mày điện, Vâng... ạ.”
Sau đó giơ điện thoại về phía , “Bố em.”
Tôi , chiếc điện thoại đen ngòm vì đèn màn hình tắt, lâu mới máy.
“Tiểu Kiệt , bố bảo Tịch Hy Thần đến đón con, hy vọng con đừng để bụng.” Khẩu khí lạnh nhạt, xa cách chứ của một .
“Bây giờ con thể về ?” Giọng khiêm tốn, chân thành của một vị trưởng bối.
Thật , nếu cuộc điện thoại , một khắc vẫn quyết định sẽ về nhà, dù khi về nước cũng định về giải quyết một việc, nhưng tất cả còn quan trọng khi kéo hành lý khỏi nhà họ Giản một nữa, khi thêm một đứa em trai.
Trả điện thoại cho đối diện, bước đường vẫy taxi.
Anh đuổi theo đến mặt , “Em nhất định làm như thế ?”
Tôi nghiêng đầu, mỉm , “Chẳng từng là sợ ? Tôi thú nhận là đúng, sợ .”
Ảnh mắt Tịch Hy Thần tối sầm , điều gì nhưng kìm xuống.
Một chiếc taxi dừng mặt, do dự, bước tới và trong.
Ngồi xe, lấy máy gọi cho Phác Tranh, kể lể qua sự tình ngả ghế, nhắm mắt thư giãn một chút, dù vẫn còn việc đối phó, nó làm kiệt sức mất.
Trang viên Giản gia, vẫn còn tới.
Người giúp việc mở cổng, còn cự nự, làm khó nữa mà lịch sự dẫn thẳng th phòng.Hành lang dài rộng rãi, ánh đèn tường hắt những tia sáng yếu ớt, lan can gỗ chạm khắc tinh tế.
Những hàng trúc vườn trong ký ức của còn nữa, đó là những cây hoa hải đường mặt ở khắp vườn và lối , tươi lạ thường trong thế giới đầy màu trắng thuần khiết ...
Đến căn phòng cuối cùng, giúp việc gõ cửa, “Thưa ông, Giản tiểu thư về ạ!”
Đèn điện sáng trưng, nội thất bày biện tỉ mỉ, tủ sách đầy ắp, thứ đều chứng tỏ chủ nhà là một quan chức nghiêm cẩn, uy nghi lạc.
Tôi đầu đàn ông trung niên bên cửa sổ đang dõi mắt về phía , đó là bố , Giản Chấn Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-13.html.]
“về ?” Giọng ông căng thẳng, tự nhiên lắm. Một thường xuyên xuất hiện công chúng, xuất khẩu thành thơ như Giản Chấn Lâm mà thấy căng thẳng khi con gái ruột của , ha ha, thật thú vị!
“Tiểu Kiệt, đường chắc mệt lắm!” Ông tới gần và ân cần mở lời.
“Cũng bình thường ạ.”
“Con xuống , uống một chút gì nhé? Trà là...”
“Không cần ạ, con cám ơn!” Thời gian ở đây nên lâu hơn thời gian uống một ly .
Vẻ hờ hững của khiến ông lúng túng, khó xử cho đến khi giúp việc gõ cửa bước , “Thưa ông, Tịch về , cần mời lên đây ạ?”
Giản Chấn Lâm đến chiếc bàn gồ lim xuống, “Bảo lên đây!” Quay sang phía đang xa chiếc sofa, ông : “Tiểu Kiệt, con cũng xuống !”
“Chú Giản.” Giọng trầm ấm vang lên cùng tiếng mở cửa.
Tôi vẫn ở chỗ cũ, di chuyển, cũng xuống.
“Ờ, Hy Thần, về ?” Giản Chấn Lâm hề hỏi tại và về cùng .
Tịch Hy Thần bước qua đến bàn xuống.
Giản Chấn Lâm , ánh mắt như cũng đến xuống , nhưng , cứ đó, còn thẳng
Một lúc lâu , ông thở dài dậy, ánh mắt bất lực , “Tiểu Kiệt...” Đôi môi ông động đậy như thể đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cũng mở lời: “Bố , con nhất định vẫn còn trách những gì bố và làm với con năm đó.”
Tôi tiên liệu , nhưng ngờ ông đề cập đến vấn đề nhanh như thế, còn thẳng thắn.
“Tiểu Kiệt, hôm nay con đồng ý về Giản gia, bố thật sự vui. Những ngày tháng con sống ở bên ngoài, chắc chắn chịu nhiều vất vả. Suốt bao năm qua, bố làm tròn trách nhiệm của một cha, một chút cũng .”
Lời lẽ thật rung động lòng , nhưng lúc thấy tẻ nhạt đến thế!
“Thực , bố cần như thế!” Những lời sáo rỗng dùng để cảm hóa khác thực cần áp dụng với , chí ít là bây giờ, một chút cũng cần.
Vẻ mặt Giản Chấn Lâm bối rối, mấy định mở miệng nhưng thốt thành lời, cuối cùng ông : “Tiểu Kiệt, con là con gái duy nhất của bố.”
Mấy lời lướt qua trái tim , thật đau, nhưng để một vết sẹo.