Tôi thẳng , “Diệp Lận, chúng chia tay .” Rõ ràng là với nhưng cũng là để với chính .
“Anh chia tay!” Hai cánh tay nắm chặt, giọng luống cuống, vội vàng, “Anh hối hận , chia tay với em, hối hận ! Anh chia tay!”
“Diệp Lận...” Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác đau buốt ở hai cánh tay, “Là , chia tay với em mà.”
“Là em ép thế! Em quan tâm đến , một chút cũng , em em Pháp, sợ tức giận, chia tay với hy vọng em sẽ lo lắng, sẽ vì thế mà ở ! , nhưng mà...” Nói đến đây, giọng khản đặc, vẻ đau đớn thê lương, “ em vẫn cứ !” Anh ngẩng lên , “Em lúc nào cũng thể đoạn tuyệt, dứt khoát như thế, dứt khoát đến mức khiến cảm thấy từ đến nay em từng yêu !”
Khô quan tâm, yêu, thì thể cho phép một ở bên cạnh suốt sáu năm.
Thì từ đến nay luôn nghĩ như , cứ hiểu lầm như thế. Cho dù chia tay sáu năm, giờ thấy vẫn chút đau lòng.
“Diệp Lận...” Tôi thật chậm, thật nhẹ, nhưng từng câu, từng chữ rõ ràng, cũng lạnh lùng.
“Em yêu , từng như thế.
Khi chia tay, em đau lòng, thật sự đau lòng.
Em nhà họ Giản ép .
Em tìm .
Em em Pháp, ép đến một nơi mà ngay cả ngôn ngữ cũng .
Em chỉ tìm .
Anh : “Chúng chia tay , Giản An Kiệt.”
Em rời như thế nào, đến bây giờ vẫn nghĩ thông.”
... Giản An Kiệt, em Pháp thì cứ , với làm gì, là gì của em , thẳng thì chẳng là gì cả!...
“ dù chia tay thì em vẫn nhớ , đến Pháp tìm , kìm lòng , ngay bản cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng, em thật sự ... ở bên cạnh.
Có , cuối cùng em cũng lấy hết can đảm gọi điện cho .
điện là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-11.html.]
Cô , điện của em.
Khi đó, em ở đường mà nhớ đường về, mặc dù con đường em mười , em hỏi ai đó nhưng chợt nhớ một từ cũng .
Diệp Lận, chúng ở bên sáu năm, chứ sáu mươi ngày. Khi mới chia tay mấy tháng, dường như ngày nào em cũng mơ thấy . Có một thời gian dài, ngay cả thức dậy em cũng , nhưng thật buồn là tối đến em uống thuốc ngủ thì mới thể chợp mắt .
Lần thứ hai, cũng là cuối cùng em gọi điện cho , thực thì nên gọi.
khi đó em đang sợ hãi. Bạn của em chết. Người bạn duyem ở bên đó chết.
Em chỉ tìm .
Lần cuối cùng khiến em quyết định sẽ bao giờ tìm nữa.”
... “Diệp Lận, là em đây. ”
“Có chuyện gì? ” Sau một hồi lâu im lặng là câu lạnh lùng, vô tình như thế.
“Em... nhớ , Diệp Lận, thật đấy, nhớ, chúng gặp một ? ” Con là loài động vật duy nhất cảm xúc, nhất là khi yếu đuối, một ai đó yêu thương đế nương tựa, một cực kỳ quan trọng trong trái tim .
“Thật , em nhớ ? ” Giọng mỉa mai thấy rõ, “Nếu em gọi điện chỉ để với mấy câu , thì, xin thứ là tiếp. ”
“Diệp Lận, em gặp !” Vứt sang một bên tất cả lòng tự trọng, sự kiêu ngạo của , còn duy nhất lúc là sự nhún nhường.
“ gặp em, một chút cũng ! Nếu thể, thật sự quên tất cả những gì liên quan đến em!”...
Tôi ngẩng lên , thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Diệp Lận.
Anh buông tay , loạng choạng lùi vài bước phá lên, “Giản An Kiệt, em thật tàn nhẫn, lúc nào em cũng tàn nhẫn hơn bội phần!” Nói xong, bỏ chạy về phía màn đêm u tối, bước chân xiêu vẹo trong đêm đen tĩnh lặng.
Tôi tàn nhẫn ư? Có một ngày, khi từ chối thì tuyệt đối sẽ tiếp nhận, một tổn thương sẽ còn ấp ủ bất kỳ hy vọng nào nữa, nếu như thế gọi là tàn nhẫn thì sẵn sàng chấp nhận là tàn nhẫn, đây là một kiểu cố chấp, cũng là một kiểu bệnh lý cực đoan, cực đoan tới mức làm tổn thương , tổn thương , nó trở thành thâm căn cố đế trong suy nghĩ của .
Nhìn chiếc bóng nhòa dần đêm tối, trong lòng thể tự lừa dối rằng chút nhói đau.
, như thế là nhất, rõ ràng thể tiếp tục thì nên bất kỳ một bắt đầu nào.
Quay , ngạc nhiên khi thấy Tịch Hy Thần đang cách đó xa, ngọn đèn đường.