Tôi im lặng giây lát mỉm , : “Tịch Hy Thần, thấy rỗi quan tâm đến chuyện của khác ?”
“Hãy cho thời gian chính xác !” Anh phản ứng gì những lời châm chọc của , giọng vẫn lạnh lùng.
“Xin hỏi, Tịch , lấy phận gì mà với câu ?” Xét về mặt, đều cần thiết khai báo với về những chuyện như thế , “Tôi cứ nghĩ cần khai báo với “ ngoài” rằng khi nào sẽ “về nhà” chứ?” Tôi mỉa nhưng cũng chẳng khác gì đang tự mỉa chính bản .
“Chú Giản là bố em, tất nhiên chú cần chính xác khi nào em về, tránh mất công chờ đợi.” Giọng trang nghiêm như thể chờ đợi là .
Tôi đoán con chỉ cố tình gây rắc rối cho thôi, “Vài ngày nữa.” Những lời châm chọc tác dụng gì với , nên cũng chẳng cần tốn công tốn sức, đại cho xong chuyện.
“Giản An Kiệt, hình như em vẫn hiểu rõ ý thì , cần thời gian “chính xác” cơ mà.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Ngày mai.”
“Được, ngày mai.” Ngừng một lát, : “Nếu cần, thể bảo đến đón em.”
“Tôi vẫn còn nhớ đường về.”
“Hy vọng là thế.”
Buổi chiều, Phác Tranh đến giúp làm thủ tục viện.
Trước đó, Lâm Tiểu Địch và Mạc Gia Trân cũng đến, chuyện đùa một lúc sợ phiền nên bảo họ về .
Ngồi xe của Phác Tranh, cuối cùng cũng ăn cháo đậu xanh mật nhưng, “Hơi nhạt!”
“Bốn thìa đường to tướng đấy, cô nương ạ!” Phác Tranh mải lái xe thèm liếc lấy một cái.
“Em thích ăn ngọt.” Nghĩ một lát, bồi thêm một câu: “Càng ngọt càng .”
“Lạ nhỉ, hồi bé thấy em thích ăn ngọt bao giờ ?”
“Mấy năm gần đây bắt đầu thích.” Tôi , “Món điểm tâm ngọt của Pháp thực sự ngon.”
“À, đúng ...” Phác Tranh rút trong túi một tập giấy, đưa cho , “Vé Thượng Hải chiều mai , còn nữa, vé Pháp sáng ngày , em nhất định sớm thế ? Mới về nước bốn hôm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-10.html.]
“Bốn ngày là đủ .”
về đến khu nhà của Phác Tranh thì trời tối, xuống xe còn Phác Tranh một lái xe xuống bãi đỗ tầng hầm. Tôi bỏ mũ xuống, cầm tay và bước về phía cổng khu chung cư, nhưng một bước thì phía hai cánh tay cứng ngắc kéo , mạnh đến mức chiếc mũ tay cũng rơi xuống.
Trước mắt là một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú - Diệp Lận!
Ánh đèn đường tranh tối tranh sáng hắt lên gương mặt, vẻ tự nhiên phóng đãng ngày thường còn nữa, lúc , trông phần tiều tụy, chán nản, hai mắt đỏ ngầu thấy rõ những mạch máu.
Sau khi hết hoảng sợ, cố vùng vẫy thoát khỏi cánh tay vì giữ đau quá, “Diệp Lận...”
Nói hết câu thấy thở nóng bỏng phả mặt, tiếp đó là nụ hôn nồng cháy chặn môi, tiếp đó, cảm nhận sức nóng cơ thể áp sát cơ thể , hôn điên cuồng, để ý tới bất cứ điều gì. Kìm nén, đoạn tuyệt, cầu xin... dường như đặt trọn tất cả cảm xúc trong nụ hôn .
Tâm trí trở nên trống rồng.
Diệp Lận dựa đầu bả vai đang run rẩy của , thở dài bất lực, “Không cần nữa ?” Giọng chút thê lương.
Giống như mê hoặc, kìm lòng , giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, đen nhánh, phần lưu luyến, buông xuôi.
Diệp Lận ngây , trong đáy mắt như ẩn chứa một thứ gì đó tươi sáng, đẽ, từ từ cúi xuống, một nữa thật gần môi , quyến rũ, mê hoặc, nhẹ nhàng mơn man bờ môi càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Không khí lạnh giá của ngày đông thổi qua khe hở của chiếc khuy áo mở từ lúc nào, cơ thể thoáng run rẩy đột nhiên thức tỉnh! Ý thức vượt quá tầm kiểm soát, lấy hết sức đẩy . Diệp Lận trở tay kịp, bối rối lùi phía một bước dài bối rối dừng , chằm chằm , “Giản An Kiệt, em còn cần ?” Giọng thật ngọt ngào,quyến rũ, như dập tắt tất cả sự chống cự của .
là một tên xảo quyệt!
Cuối cùng, cũng mở miệng: “Diệp Lận, đừng đùa nữa, gì thì mau .” Tôi thể, cũng suy đoán động cơ của , suy nghĩ của bao giờ cũng phức tạp hơn suy nghĩ của .
Nét mặt vẻ tổn thương, sâu mắt một cách khó hiểu, “Giản An Kiệt, yêu em!”
Trái tim đập thình thịch... Bây giờ thật sự nên câu nữa.
“Anh yêu em... Có thấy ? Anh yêu em!”
Tôi cố tỏ bình tĩnh, ít nhất là ở vẻ ngoài, để khỏi gào lên nữa.
“Chúng chia tay , Diệp Lận, từ sáu năm .” Tôi thấy giọng bình tĩnh ngờ.
“Anh yêu em!” Anh vẫn bướng bỉnh lặp , hét to khiến khác chú ý.