Vừa cảm thấy hổ, cô thấy kích thích, cô nhớ đến cảnh "bác sĩ bá đạo và cô vợ nhỏ" trong truyện tranh cô từng .
Rồi tại , bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy áo sơ mi của đàn ông bỗng nhiên mềm nhũn, buông thõng xuống, "vô tình" rơi trúng "chỗ đó".
Tiếng rên rỉ trầm thấp và gợi cảm vang lên, như phát từ sâu thẳm tâm hồn, Chiến Cảnh Hi bất giác khụy chân xuống.
Lúc , đàn ông mới rời khỏi môi cô, trán áp trán cô, thở của hai hòa quyện .
Giây tiếp theo, bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, giọng trầm ấm như thôi miên vang lên: "Mấy ngày cho ăn, còn dùng bạo lực ức hiếp, công chúa điện hạ, em hư thế hả?"
Chương 48: Phó Viễn Hàng
Chiến Cảnh Hi giật .
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như sắp nhỏ máu: "Giữa ban ngày ban mặt thể..."
Dù cô là "nữ vương chơi bời", nhưng cô cũng giới hạn nhé.
"Không một thời gian em thích ban ngày ?" Người đàn ông mổ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô. Anh cũng tại , chỉ là mỗi thấy đôi môi nhỏ nhắn là hôn.
" cũng là một thời gian , bây giờ thích nữa thì ?"
"Đại tiểu thư thì đương nhiên là ." Người đàn ông trầm giọng , cuối cùng chuyển chủ đề: "Lần còn nữa ?"
"Hửm?" Bị hôn một trận, cô quên mất chuyện gì .
"Chuyện đàn ông khác thích em." Anh nhíu mày nhắc nhở.
Chiến Cảnh Hi sững , đó khẩy: "Chuyện , nếu còn nữa thì Chu bảo tiêu định gì?"
"Hừ." Người đàn ông lạnh một tiếng, giọng lạnh lùng nghiêm nghị: "Đại tiểu thư "" đến mức xuống giường thì cứ việc !"
"!!!" Aaaa!!!!
Chiến đại tiểu thư thét lên trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-89.html.]
Anh thật là lưu manh!
Cô hổ đến mức dám nữa, cảm thấy mặt nóng đến mức thể luộc chín cả quả trứng.
Vô tình cúi đầu xuống, thấy tay vẫn đang nắm lấy tay , đầu óc cô ong ong, vội vàng buông tay , nhảy khỏi sofa.
Cô chẳng khuyết điểm gì lớn, chỉ là quá háo sắc và dễ dụ dỗ.
Nếu cứ tiếp tục đây nữa, cô dám đảm bảo thể nhào tới đè .
Chu Nghiên Xuyên bóng dáng gần như bỏ chạy của cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Một năm trôi qua, đại tiểu thư vẫn giống như một quả cà chua chín!
Ban đầu Chiến Cảnh Hi định cửa sổ hóng gió cho hạ nhiệt, ngờ bên cửa sổ thấy lầu mấy chiếc máy phim, cùng một phụ nữ mặc váy dài màu đỏ rực, hình như đang phim gì đó.
Xung quanh nhiều vây xem, mơ hồ thấy tiếng khen ngợi phụ nữ xinh .
Phía tiếng bước chân, nhanh, thở lạnh lẽo của Chu Nghiên Xuyên bao trùm lấy cô. Nhớ đến câu tục tĩu của , cô mím môi phụ nữ đang đám đông chụp ảnh , như điều suy nghĩ : "Ba luôn nghiệp mà chịu ăn đàng hoàng, là cũng showbiz diễn viên nhỉ?"
Theo tầm mắt của cô xuống lầu, do cách khá xa nên rõ mặt nữ diễn viên , nhưng cử chỉ của cô thì rõ ràng là kém xa Chiến đại tiểu thư khi mặc váy đỏ.
Im lặng một lát, Chu Nghiên Xuyên thản nhiên bốn chữ: "Không lắm."
"Hửm?" Chiến đại tiểu thư nhíu mày khó chịu: "Chu bảo tiêu, ý gì?"
"Làm diễn viên vất vả."
"Anh nghĩ chịu khổ ?"
Người đàn ông cô với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ một cách thẳng thắn: "Đại tiểu thư ngay cả cũng "ăn" nổi, chịu cảnh phim ngày đêm lộn xộn?"
"!!!" Tên bảo tiêu c.h.ế.t tiệt, lái xe lên cao tốc !
"Nói như yếu đuối lắm , , cho nhé, hồi tiểu học mời đóng quảng cáo , xinh hợp diễn viên đấy. Lúc đó cũng chuẩn sẵn sàng , nếu đó họ họ Chiến sợ hãi bỏ chạy, thì bây giờ chắc chắn là ngôi nổi tiếng !"
Hừ.