Tô Noãn Noãn nhớ đến hôm đó bàn ăn, bà Hoắc đề nghị Cảnh Hi đưa con đến Đế Đô, cô bà cụ chuyện với Chu Nghiên Xuyên , nhưng Chu Nghiên Xuyên luôn ngăn cản nhà đến thăm Cảnh Hi, lẽ ủng hộ, cũng thể là, gây áp lực cho Cảnh Hi, chỉ đơn giản là dù Cảnh Hi , cũng sẽ theo, dùng hết khả năng của để bảo vệ ba con cô .
Chuyện tình cảm của ngoài cũng chỉ thể thấy đại khái, huống chi những ân oán giữa bọn họ sâu đậm như .
Sau khi Tô Noãn Noãn rời , Cảnh Hi một cây đa ngoài cửa sổ ngày càng xanh , ngẩn hồi lâu.
Tuy Chu Nghiên Xuyên và Noãn Noãn hề nhắc đến mặt cô, nhưng cô , nhà họ Hoắc đến, chắc chắn là gặp cô, chuyện với cô.
cô, chuẩn tinh thần, cũng tâm trạng đó.
Cô…
“Khi thể đưa quyết định, hãy lắng trái tim , theo nó, sẽ sai !”
Bên tai vang lên câu cuối cùng của Tô Noãn Noãn khi rời , Cảnh Hi thở dài một .
Trái tim cô…
Giá mà trái tim cô lời cô thì !
Chu Nghiên Xuyên bước thì thấy tiếng thở dài bất lực và nặng nề của cô, dừng một chút, càng bước nhẹ nhàng hơn.
Cảnh Hi nhận điều gì đó liền đầu , trong chốc lát, bốn mắt , vì hiện tại chỉ hai ở đây, mà Cảnh Hi cũng hồi phục phần nào , mà trong khí bỗng dưng xuất hiện thứ gì đó khó diễn tả thành lời.
Một lúc , Cảnh Hi là đầu tiên rời mắt, cô thản nhiên : “Tam công chúa, nếu rảnh rỗi thì bảo v.ú em bế con đến đây.”
Anh trai và Noãn Noãn đều , cô vẫn sắp xếp thỏa trái tim , cô ở riêng với .
“Các con mới ngủ, v.ú em cũng nghỉ .”
Chu Nghiên Xuyên từng bước tiến gần, Cảnh Hi chiếc áo sơ mi trắng tinh , hiểu thấy căng thẳng.
Phiền phức thật!
Đâu từng ở riêng với như ?
Sao tự dưng căng thẳng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-548.html.]
Chương 291: Tất cả đều là của đại tiểu thư nhà !!!
Là vì trai và Noãn Noãn ở đây, cô là một sản phụ còn đang yếu ớt?
Hay là…
Cảnh Hi dám cũng nghĩ tiếp.
Nhướn mày, cô lạnh lùng : “Anh thể bế các con đến mà.”
“Chuyên gia nuôi dạy trẻ em trẻ sơ sinh khi ngủ say nhất nên bế bế , nếu sẽ khó nuôi.”
Người đàn ông nghiêm túc , Cảnh Hi khẩy một tiếng: “Bế bế ? Anh từng bế các con ?”
“… Chưa.”
Mấy ngày mà vẫn bế!
Hơn nữa, tên đàn ông chó c.h.ế.t , bản bế cũng , chỉ cần mặt, cũng ít khi để v.ú em bế con đến.
Nghĩ thế nào cũng thể hiểu nổi, Cảnh Hi thẳng , nghiêm túc đàn ông trông dáng tử tế , hỏi nữa: "Tam công chúa, ý kiến gì với các con ?"
Lần , Chu Nghiên Xuyên mím môi một lúc mới từ từ mở miệng: "Các con quá mềm, sợ các con thương."
"..."
Được .
Quả thật đều thô ráp, tay chân khỏe, bế cũng đúng.
Cảnh Hi kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy tại các con? Tam công chúa, thành thật khai báo , dùng các con để tính kế chuyện gì ?!"
Để cô thể nghỉ ngơi thật , cũng là để cô phiền, sáng sớm Chu Nghiên Xuyên bao trọn cả tầng VIP của bệnh viện, cho nên cả ngày nơi đều yên tĩnh và thanh bình.
Cũng vì quá yên tĩnh, mỗi giây Chu Nghiên Xuyên chuyện đều trở nên dài đằng đẵng, thậm chí còn khiến Cảnh Hi cảm giác như sai điều gì đó.
Rất lâu lâu, lâu đến mức Cảnh Hi cảm thấy buồn ngủ, Chu Nghiên Xuyên mới xuống ghế, cúi , bàn tay to nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của cô, ngón tay thô ráp liên tục xoa xoa mu bàn tay cô một lúc, mới khẽ .