Chiến Cảnh Hi chằm chằm chiếc hộp vài giây, một lát , cô nhận lấy mở , khi thấy bên trong là chiếc nhẫn đính hôn mà Phó Viễn Hàng tặng , đồng tử cô lập tức mở to hơn một chút.
Trong nhà xảy quá nhiều chuyện, đổ bệnh, mấy ngày nay cô sống trong mơ màng, nhớ đến chuyện .
Trên đường đến đây cô cũng nhớ , nhưng Noãn Noãn gọi điện đến, cô quên hết.
Lúc chiếc nhẫn, trong lòng cô trào dâng một nỗi buồn man mác.
Cô từng gần với hạnh phúc và một cuộc sống mới...
mà, tất cả đều tan vỡ .
Mùa thu ở Kinh Đô vẫn còn khá lạnh, thời gian mưa, gió thổi qua mang theo lạnh.
Chu Nghiên Xuyên những sợi tóc lòa xòa trán cô gái, theo thói quen đưa tay vén tai.
Mấy ngày gặp, nhớ cô, nhớ.
Chỉ cần nghĩ đến những ngày đều là Phó Viễn Hàng ở bên cạnh cô, ôm cô, còn chạm tóc cô, liền ghen tị, tức đến phát điên.
Hắn chỉ hận thể, mang cô ...
Hắn cũng càng hận thể, ngay bây giờ ném phụ nữ lên giường Phó Viễn Hàng.
---
Chương 235: Hắn từng thất tình, vợ cũng từng bỏ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-437.html.]
Nhận điều gì đó, Chiến Cảnh Hi ngẩng phắt đầu lên, cô né tránh , trừng mắt bàn tay đang lơ lửng của , ánh mắt, cơ thể, giọng điệu đều tràn đầy cảnh giác: “Chu Nghiên Xuyên, định gì? Anh đánh bất tỉnh bắt cóc ?!”
“…”
Nhìn cô gái đầy phòng với , Chu Nghiên Xuyên nuốt nước bọt, giọng trầm thấp khàn khàn: “Đại tiểu thư, thật sự .”
Hừ.
Chiến Cảnh Hi lạnh: “Tam thiếu gia, đúng là vô sỉ một cách quang minh chính đại.”
Người đàn ông gì.
Vài giây , Chiến Cảnh Hi đàn ông như con gấu c.h.ế.t tiệt đang chắn mặt cô, ý định nhường đường: “Anh thể cút ?”
“Bảy Bảy,” ánh mắt và giọng điệu của đàn ông đều lộ vẻ khúm núm, “Anh bắt em đến đảo nữa, nhưng sẽ .”
“…”
Sau một hồi im lặng giằng co, Chiến Cảnh Hi gương mặt gầy gò của , thở dài mệt mỏi: “Chu Nghiên Xuyên, bây giờ còn sức để gì với nữa, gấp cái gì, cũng còn nhỏ nữa, đừng lúc nào cũng mấy chuyện ấu trĩ như , còn bố mới , thật tình giữa với là giới hạn, bố đối xử với như , đừng họ lo lắng cho nữa, ân oán giữa chúng cũng nên kết thúc tại đây thôi, ?”
“Đại tiểu thư,” Chu Nghiên Xuyên gọi cô bằng giọng cực kỳ nhỏ, “Chuyện của bố em...”
“ trách ,” Chiến Cảnh Hi nhanh chóng ngắt lời , một cơn gió thổi qua, cô đưa tay vuốt những sợi tóc rối bên má, “Ông bệnh, ông cũng thật sự phạm sai lầm, từ đầu đến cuối, trách là, hôm đó cầu xin như , chỉ cần cho tổ chức sinh nhật cho ông thêm một nữa, để tròn chữ hiếu với ông một , rõ ràng đồng ý với , nhưng nuốt lời, lừa chuyện khác đều thể nhịn, nhưng hôm đó, mong đợi như , bây giờ, bố mất , cũng gặp ông cuối, cho nên, buông bỏ , buông bỏ tất cả.”
Giọng cô nhẹ nhỏ, nhưng trong mắt ánh lên những giọt nước mắt long lanh: “Giống như chú nhỏ , duyên với nhà họ Sầm, mà đời vài chuyện rõ , ông nội thật trùng hợp, gặp tai nạn ở đúng đoạn đường bố Sầm Tình qua đời, cũng ngay tại chỗ, cho nên, giải thích rõ ràng đây? Chung quy là chúng nợ nhà họ Sầm, hai ông bà Sầm, nghĩa trang của họ ở , chắc đúng , thăm họ, hãy hết những điều với họ, còn ...”
“Bảy Bảy!” Người đàn ông kích động ngắt lời cô, tiến lên nắm lấy bờ vai gầy guộc của cô, “Đừng về như , liên quan đến em, tất cả đều liên quan đến em.”