Chiến Mặc Nghiêu là đàn ông tính tình nhất trong nhà họ Chiến, cũng là chiều chuộng trẻ con nhất, bàn tay to lớn của xoa đầu cô một cách trìu mến, "Lần sẽ mắng cháu nữa, cứ ở đó chơi cho thoải mái, hơn nữa chú Hai đảm bảo với cháu, sẽ chọn cho cháu mấy trai để chơi cùng".
Chiến Cảnh Hi, ...
Đã bao nhiêu năm , còn nhớ rõ như ?
Nếu là đây, cô nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng bây giờ nhà xảy nhiều chuyện như , cô nào tâm trạng đó.
Cô đang định từ chối thì Chiến Cảnh Chi ở bên cạnh lên tiếng, "Chuyện nhà cứ để và chú Ba lo, cần em quan tâm, còn , sẽ về ở nhà gần đây, dì Nguyệt cũng sẽ ở bên cạnh 24/24, chú Hai khó khăn lắm mới về , lúc thời gian chăm sóc em".
Nói xong, mới tiếp, "Hơn nữa em đến chỗ chú , cũng yên tâm hơn".
Câu cùng ý gì, ai cũng hiểu, Chiến Cảnh Hi càng hiểu rõ hơn.
Mẹ, nhỉ, yêu thương cô , nhưng bà yêu bố và ông nội hơn.
Bố mất , tuy bà ngoài mặt gì, nhưng cô , trong lòng bà còn khó vượt qua chuyện hơn cô , mà cái c.h.ế.t của bố liên quan lớn đến cô .
Nếu vì cô , bệnh tình của bố sẽ nhanh như .
Ông nội thì càng cần ...
Cô hiểu, trai như là bảo vệ cô .
con cái, thể ích kỷ như ?
cô cũng nỡ từ chối tấm lòng của trai.
Im lặng một lúc, Chiến Cảnh Hi , "Để một thời gian nữa , đợi khỏe , em sẽ giải quyết một chuyện cần giải quyết, tự qua đó".
"Em chuyện gì cần giải quyết?", Chiến Cảnh Chi cau mày vội vàng , "Bây giờ giải quyết cho em".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-432.html.]
Bộ dạng chỉ cô ngay lập tức khiến Chiến Cảnh Hi đau đầu, cô thật, "Là chuyện của em và Phó Viễn Hàng".
Chiến Cảnh Chi lập tức câm nín.
Những chuyện khác thể giúp cô giải quyết, nhưng chuyện ...
Phó Viễn Hàng là , dạo nhà xảy nhiều chuyện như , luôn bận bận , nhưng, em gái , bọn họ thể, cả đời cũng thể.
Mà thì, lúc hai chỉ còn kém một bước nữa thôi!
Chuyện giữa nam và nữ, Chiến Mặc Diệu hiểu, nhưng thể lúc Chiến Cảnh Hi thật sự thể cùng , im lặng một chút : "Khi nào thì gọi cho , sẽ cho đến đón em."
"Vâng ạ."
Chiến Cảnh Hi ngoan ngoãn đáp, cô chú hai mặc dù đang mặc tây trang nhưng vẫn oán hùng lẫm liệt, đột nhiên phát hiện, thật sự sắp bốn mươi tuổi , nhưng chẳng vẻ gì là già cả, trong những lớn tuổi trong nhà, lúc nhỏ cô thích nhất là bám lấy , bởi vì tính tình , kiên nhẫn với trẻ con, lòng thương , đối với Noãn Noãn và cô giống , chẳng hề vì Noãn Noãn nhà họ Chiến mà sự thiên vị nào, một đàn ông quanh năm ở trong quân doanh mà vẫn thể một trái tim tinh tế như thật hiếm thấy.
Thế nhưng, một như , liên tiếp mất hai vợ cưới, cũng mang tiếng “khắc vợ” ở Kinh đô.
Việc cứu cô khỏi đảo, chắc chắn tốn nhiều công sức, bản đồ đảo, e rằng cũng chỉ với các mối quan hệ của mới thể lấy .
Sau sẽ luôn ở trong quân doanh, lúc ông nội còn sống, cũng ít khi về nhà, bây giờ ông nội mất , càng về nữa.
Lần chia tay , lẽ lâu lâu mới thể gặp .
"Chú hai." Chiến Cảnh Hi muôn ngàn suy nghĩ, khẽ ôm lấy đàn ông cao lớn vạm vỡ, "Cảm ơn chú, cảm ơn chú."
Con bé lớn !
Chiến Mặc Diệu an ủi vuốt ve mái tóc dài của cô: "Chỗ chú hai còn vui hơn nhiều, gần đây cũng việc gì, thể chơi cùng em."
"Cháu lớn thế , chơi nữa."
"Vậy em gì? Chú hai sẽ cho chuẩn ."