Chu Nghiên Xuyên im tại chỗ chằm chằm bóng dáng nhỏ bé gầy gò của cô vài giây, đang định tắt đèn ngủ thì đột nhiên thấy cô mơ màng lẩm bẩm điều gì đó.
Dừng một chút, tới.
Chiến Cảnh Hi nhắm mắt, lẽ là hành hạ quá lâu, sắc mặt cô lắm, hình nhỏ bé cuộn tròn , giống như một con búp bê vải vỡ, mong manh đến mức dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ biến mất.
Có lẽ là mơ thấy ác mộng, miệng nhỏ của cô ngừng gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó .
Không hiểu , Chu Nghiên Xuyên cô đang lẩm bẩm điều gì, cúi xuống, định áp sát cô thì thấy một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống từ khóe mắt cô.
Giọt nước mắt đó to, ánh đèn long lanh, Chu Nghiên Xuyên nó, hồi lâu vẫn thể nhúc nhích.
……
Ngày hôm .
Chị Cầm đột nhiên , cửa thấy tiếng rên rỉ đau đớn liên tục của Chiến Cảnh Hi từ trong phòng ngủ, chị vội vàng chạy , khi thấy cô sốt cao đến mức mặt đỏ bừng, chị sợ đến mức hồn vía lên mây.
Gọi Chiến Cảnh Hi mấy tiếng liền mà cô vẫn hôn mê bất tỉnh dấu hiệu tỉnh , chị vội vàng gọi điện cho Chu Nghiên Xuyên, “Chu , xong , phu nhân sốt cao , mau về !”
Chu Nghiên Xuyên đang bận họp chợt sững , “Cô sốt ?”
“ !” Chị Cầm lo lắng qua , “Cũng bắt đầu từ lúc nào, nhưng sốt đến mức hôn mê , còn mê sảng nữa, Chu , xem bây giờ nên gọi 120 là đợi về đưa cô đến bệnh viện?”
Lúc chị mới đến đây việc, Chu Nghiên Xuyên dặn dò chị, rằng sức khỏe của phu nhân , khi giao mùa dễ ốm, nhất định gọi điện thoại cho , đến bệnh viện quen thuộc tìm bác sĩ quen thuộc mới thể chữa khỏi bệnh.
Những ngày , tuy rằng Chiến Cảnh Hi thể khỏe mạnh ốm, nhưng những lời chị vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Đầu dây bên truyền đến tiếng ghế ma sát với sàn nhà, đó là giọng trầm thấp của Chu Nghiên Xuyên, “Chăm sóc cô cho , sẽ về ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-210.html.]
“Vâng Chu !” Chị Cầm đáp về phía phòng tắm, khi cúp điện thoại, chị vội vàng tìm khăn bắt đầu lau hạ sốt cho Chiến Cảnh Hi.
Chạy chạy bao nhiêu , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Ước tính thời gian, đoán là Chu Nghiên Xuyên về, chị Cầm vội vàng mở cửa, “Chu , về , phu nhân cô , nhiệt độ vẫn hạ…”
Giọng hoảng loạn đột nhiên dừng khi thấy đàn ông ở cửa, vẻ mặt lo lắng của chị Cầm lập tức chuyển sang đề phòng, “Anh là ai? Sao …”
Căn hộ lớn, Phó Viễn Hàng liếc mắt một cái xác định vị trí phòng ngủ, khi thấy Chiến Cảnh Hi đang mê man giường với khuôn mặt đỏ bừng, hai lời liền dùng chăn bọc cô bế lên.
“Anh ,” chị Cầm dang hai tay chặn , “ , nhà chúng sẽ…”
“Cút!”
Lạnh lùng phun một chữ, Phó Viễn Hàng bế Chiến Cảnh Hi sải bước về phía cửa.
Tiếng giày da thanh thúy vang lên bên ngoài cửa, Phó Viễn Hàng va Chu Nghiên Xuyên đang định bước .
Nhìn thấy , trong mắt Chu Nghiên Xuyên hiện lên vẻ ngạc nhiên rõ ràng, giây tiếp theo liền giật lấy trong lòng , Phó Viễn Hàng nhanh hơn một bước né tránh, đôi mắt đen cặp kính gọng vàng tràn ngập băng giá, “Anh xứng chăm sóc cô !”
Đối mặt với ánh mắt hận thể lăng trì của Chu Nghiên Xuyên, khóe miệng Phó Viễn Hàng hiện lên nụ nhạt, “Xứng xứng thì cô cũng là của .”
Càng ôm chặt Chiến Cảnh Hi trong tay, Phó Viễn Hàng kìm nén cơn giận ngập trời trong lồng ngực, “Chu tổng nếu còn Cảnh Hi là của thì sẽ đến mức cô ốm mấy ngày mà cũng .”
Ốm mấy ngày ?!
Cô , ốm mấy ngày ?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Chu Nghiên Xuyên Chiến Cảnh Hi trở nên u ám và phức tạp, Chiến đại tiểu thư kiều diễm như , thể ốm mấy ngày mà với một lời?