Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Ly Hôn, Vệ Sỹ Kiêm Chồng Cũ Trở Thành Tài Phiệt - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-09-09 10:37:01
Lượt xem: 28

Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Sau khi hoàn hồn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa ra vào.

Người đàn ông mặc bộ vest đen đứng ở cửa, cao lớn và lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo đến đáng sợ, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ của bậc bề trên.

"Chu... Chu..." Thái Vân ngây người nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện với khí thế ngút trời, đầu óc trống rỗng.

Sao, sao anh ta, sao anh ta có thể xuất hiện ở đây được chứ?!

Chẳng phải Điền Ngữ Nhu đã nói với cô ta rằng cô ta sẽ...

Lúc này, Chu Nghiên Xuyên lạnh lùng liếc nhìn cô ta, rõ ràng ánh mắt không hề có chút sát khí nào, nhưng Thái Vân vẫn cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Nuốt nước bọt một cách vô thức, cô ta tránh ánh mắt của người đàn ông, lùi lại mấy bước. Người đàn ông này quá lạnh lùng, sự lạnh lẽo này giống như vừa mới bò ra từ địa ngục vậy.

Khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi!

【Anh ta thực sự chỉ là một vệ sĩ thôi sao?】

Giây phút này, Thái Vân bỗng nhớ đến câu nói mà cô ta thường xuyên nghe thấy nhất sau khi bước vào giới này.

Thu hồi tầm mắt, Chu Nghiên Xuyên mặc kệ những ánh mắt đang không ngừng đánh giá mình, đôi môi mỏng mím chặt, bước về phía cô gái vẫn đang ngồi trên ghế, cả người lấm lem.

Mái tóc xoăn màu nâu được chăm sóc tỉ mỉ giờ đã rối bù, chiếc váy công chúa màu trắng sữa cũng dính vài vết bẩn không rõ là gì, cánh tay trắng nõn cũng như bị vật gì đó đập vào.

Ngoại trừ lần bị bắt cóc kia ra, Cảnh công chúa nhà họ Chiến khi nào lại trông thảm hại và tiều tụy như vậy?

Tuy nhiên, cái gọi là mỹ nhân dù có khoác bao tải vẫn sẽ tỏa sáng giữa đám đông.

Dù cả người Cảnh công chúa có dính đầy bùn đất, gương mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp vô cùng, cô ấy vẫn là người nổi bật nhất trong căn phòng này.

Chu Nghiên Xuyên bước đến, dưới ánh mắt kiêu ngạo và bất mãn của cô gái, anh từ từ ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng đưa lên giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bù.

"Tôi chỉ nghe điện thoại một lát mà cô đã biến mình thành thế này rồi, Công chúa điện hạ, sao lại khiến người ta lo lắng vậy, hả?"

Chương 10: Diêm Vương mà cả Đế đô đều không dám chọc vào

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-17.html.]

"..."

Căn phòng thẩm vấn rộng lớn im lặng như tờ.

Công chúa.

Cách gọi này.

Mấy cảnh sát không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Thái Vân thì rõ như ban ngày.

Công chúa điện hạ.

Hừ.

Dù có khí thế đến đâu thì cũng chỉ là một tên vệ sĩ rách nát mà thôi!

Nhắm mắt lại, cô ta hít một hơi thật sâu, lập tức khôi phục vẻ ngang ngược ban đầu: "Chu Nghiên Xuyên, anh tưởng anh có thể đưa Chiến Cảnh Hi đi sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có mơ, cô ta tát vào mặt tôi..."

"Công chúa điện hạ có thể đi được không?" Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

Chiến Cảnh Hi nhíu mày nhìn người đàn ông từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn dịu dàng với mình, vừa tủi thân vừa kiêu ngạo: "Chu bảo tiêu, anh nghĩ sao?"

"Xin lỗi, tối nay là tôi để Đại tiểu thư chịu thiệt thòi rồi." Người đàn ông luôn cao quý và lạnh lùng trong bất cứ tình huống nào lần đầu tiên hạ mình như vậy.

Vừa dứt lời, anh liền bế Chiến đại tiểu thư đang có nhiều bất mãn với mình lên, sải bước về phía cửa.

"Này! Chu Nghiên Xuyên, anh không thể cứ thế đưa Chiến Cảnh Hi đi!!" Thấy vậy, Thái Vân vội vàng chạy lên chặn anh lại.

Chu Nghiên Xuyên lạnh lùng nhìn cái bản mặt sưng vù của cô ta, đôi môi mỏng thốt ra một chữ: "Cút!"

"Anh..." Thái Vân tức đến chết, sợ anh ta cứ thế bỏ đi, vội vàng hét lên với mấy cảnh sát: "Mấy người còn đứng đó làm gì? Quên lời dặn dò của Yến thiếu rồi à? Mau qua đây chặn anh ta lại!"

Cảnh sát vừa định tiến lên thì cửa ra vào lại có tiếng động, là một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, vẻ mặt uy nghiêm.

"Cục trưởng Đới!" Mấy cảnh sát đồng loạt chào, sau đó một người trong số họ chỉ vào Thái Vân giới thiệu: "Đây là cô Thái, người mà Yến thiếu dặn phải chăm sóc."

Yến thiếu?

Nghe vậy, Chu Nghiên Xuyên hứng thú nhìn Cục trưởng Đới, thản nhiên nói: "Chúng tôi có thể đi được chưa?"

Loading...