Chiến Kiến Đông thở dài, vẻ mặt đầy tự trách và đau buồn: "Nếu sớm hơn Chu Nghiên Xuyên thể khiến con bé vui vẻ như , nhất định sẽ để bọn họ ở bên sớm hơn, như lỡ như con bé vượt qua tuổi hai mươi hai, cũng thể..."
“Em cho phép như !” Phương Tâm Dung vội vàng bịt miệng , giọng điệu trở nên kích động, “Thất Thất là đứa bé ngoan nhất, con bé nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! Mẹ là của con bé, đời sức mạnh nào lớn hơn tình mẫu tử, con bé thể thì nhất định con bé thể!!!”
“Được , !” Chiến Kiến Đông nắm lấy tay cô, liên tục gật đầu, “Anh nữa, cũng nữa.”
Một lát , bình tĩnh , cả khôi phục dáng vẻ quyết đoán lạnh lùng như khi ở thương trường, “Vừa là quá mất bình tĩnh, chỉ một câu thôi mà, thật sự nên suy diễn nhiều như . Tâm Dung, lát nữa em bảo gọi Chu Nghiên Xuyên tới đây, hôm nay sẽ qua với về một dự án lớn đang triển khai trong công ty.”
Phương Tâm Dung trầm ngâm một lúc, “Kiến Đông, thật sự quyết định giao công ty cho ? Một bảo tiêu leo lên vị trí đó, cảm thấy đáng tin cậy ?”
Chiến Kiến Đông khẽ mỉm , “Em tin tưởng , tin tưởng ánh mắt của con gái, nếu , nếu con gái ở bên cả đời, em định để tiếp tục điều hành cái công ty nhỏ chẳng bao giờ mới ngóc đầu lên ? Hay là, để cả đời mang danh là vệ sĩ ở bên cạnh con gái?”
Phương Tâm Dung, ...
Ngày hôm .
Trong quán cà phê tầng một trung tâm thương mại nào đó ở trung tâm thành phố Kinh Đô.
Tô Noãn Noãn những bộ quần áo nam hàng hiệu xa xỉ chất đầy ghế, bất lực lắc đầu thở dài, “Anh quần áo mặc, gì mà mua cho nhiều như ?”
“Hì hì!” Chiến đại tiểu thư, mua sắm ba tiếng đồng hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cắn ống hút ngây ngô, “Ngày mai đến công ty của bố việc mà, ít nhất cũng mua cho thêm mấy bộ thật xịn chứ, lỡ như bắt nạt thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-110.html.]
Tô Noãn Noãn, ...
Đừng Chu Nghiên Xuyên khí chất mạnh mẽ như , còn lúc nào cũng lạnh lùng, là một vệ sĩ chuyên nghiệp, chỉ riêng chiều cao 1m90 của cũng đủ khiến khác e dè , ai dám bắt nạt chứ?
Nghe cô nàng lải nhải về đàn ông cả buổi trời, cô cũng thực sự mệt, ánh mắt vô tình liếc ngoài cửa sổ, lúc một đàn ông đeo kính ngang qua.
Tô Noãn Noãn nhíu mày, đột nhiên nhớ điều gì đó, “Tiểu dâm nữ, nhớ với là mấy hôm gặp Phó Viễn Hàng đúng ?”
“À, ừ, đúng , gặp .” Sợ cô cũng gặp Phó Viễn Hàng khi viện, Chiến đại tiểu thư chút chột .
Lúc Tô Noãn Noãn để ý đến điều đó, liền hỏi cô, “Cậu thấy thế nào?”
“Rất trai!” Nói đến trai , Chiến đại tiểu thư lập tức hào hứng, hai mắt sáng rực, “ kiểu tổng tài bá đạo đeo kính gọng vàng mà hằng mơ ước!”
Nghĩ đến cảnh tượng ở bệnh viện, Chiến đại tiểu thư cụp mắt , “Anh còn dịu dàng và lịch thiệp nữa, mặc dù quen lắm, nhưng cảm thấy cũng tệ, ít nhất là hơn những ấm cô chiêu khác nhiều, xem ông nội lúc cũng để tâm đến .”
“...”. Cô nàng đúng là chuyện gì cứ thích nhắc đến chuyện đó mà, Tô Noãn Noãn nhấp một ngụm nước cam, “Mình nhớ đây thích kiểu đàn ông như Phó Viễn Hàng?”
Chiến đại tiểu thư gật đầu lia lịa, “Bây giờ vẫn thích mà!”
Ánh mắt Tô Noãn Noãn lập tức sáng lên, “Thật ?”
“Thật hơn vàng nữa.” Chiến Cảnh Hi gật đầu lia lịa, “Hình tượng nho nhã bại hoại kiểu in sâu tuổi thanh xuân của , cũng lúc đau lòng bao lâu vì Kinh Đô kiểu đàn ông mà, bây giờ vất vả lắm mới gặp một , thể thích.”