14
Trời sáng, thời tiết  đổi, bầu trời trong xanh ban đầu nhanh chóng  mây đen che phủ, cả thế giới như  phủ lên một màu xám xịt.
Lâm Tranh lau khô nước mắt, lấy  tinh thần, bước nhanh chân chạy .
"Tô Mộc Lý,  mau  đây, Tô Mộc Lý?" Lâm Tranh  tìm Tô Mộc Lý, tiếng gõ cửa ầm ầm.
Trên đường trời đổ mưa,  Lâm Tranh  ẩm ướt, Tô Mộc Lý vội vàng gọi   : "Sao ? Cậu đừng vội, từ từ ."
Tô Mộc Lý rót cho   một cốc nước nóng: "Cẩn thận kẻo  cảm lạnh."
Vẻ mặt Lâm Tranh như mất hồn thực sự khiến cô  sợ hãi, vì lo lắng nên  gọi Tống Hà ở đối diện sang.
Tống Hà   thấy tin nhắn Tô Mộc Lý gửi, liền vội vàng chạy đến nhà cô .
Cậu   mật khẩu, nên trực tiếp  nhà.
Ai ngờ   cửa   thấy giọng Lâm Tranh: "Tô Mộc Lý,  cầu xin , hãy ở bên ."
Tống Hà sững sờ, đây rõ ràng là đang cướp  yêu  mặt  ! Làm     thể chịu đựng .
Nghĩ  liền tiến lên định túm Lâm Tranh dậy.
Lâm Tranh  để ý đến  : " , chỉ cần  đồng ý ở bên , cô  sẽ  thể  về, chỉ cần cô   về sẽ  biến mất nữa."
" ." Lâm Tranh  năng lộn xộn, chỉ lặp  lặp  rằng đừng để cô  biến mất.
Tô Mộc Lý sợ hãi, vội vàng chạy   lưng Tống Hà: "A Hà,  , , tớ...  , tóm    như  thấy ."
Tống Hà ngược  bình tĩnh , nhưng vẫn đ.ấ.m Lâm Tranh một cái.
"Hừ." Lâm Tranh tỉnh táo hơn một chút.
"Còn  đau ?" Tống Hà : "Cô  mà  , là ai?"
Nói xong liền đoán: "Là Thẩm Trì Trì mà hôm đó chúng  đánh ,  gọi tên ?"
"Phải." Lâm Tranh    tha thiết: "Cậu  thể giúp  tìm cô  ?"
"  cần giữ cô  bên cạnh nữa,  chỉ cần cô  bình an vô sự."
Tống Hà   hôm đó  gì đó  , quả nhiên, phản ứng của Lâm Tranh hôm đó rõ ràng là  một  mà  ai trong  họ  thấy.
Tô Mộc Lý cũng cảm thấy  gì đó  đúng,  Tống Hà.
Tống Hà : "Cậu tin ?"
Tô Mộc Lý : "  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-vao-than-xac-nam-chinh/p12.html.]
" tin." Ánh mắt Tống Hà sâu thẳm, việc   trọng sinh  là điều  khó giải thích, một    thấy cũng   là  thể chấp nhận .
Xem  Lâm Tranh  thích cô gái tên Thẩm Trì Trì đó.
"Lâm Tranh, xin , chúng   thể giúp ."
"Vậy ." Lâm Tranh .
Sau đó     gì nữa, im lặng rời .
...
Kể từ đó, mỗi năm Lâm Tranh đều đến chùa cầu may,     ông lão xuất hiện hôm đó là ai,  hỏi  nhiều  trong chùa, ngay cả các nhà sư cũng    đó là ai.
Sư trụ trì mỗi năm đều hỏi một câu: "Thí chủ cầu gì?"
Mà Lâm Tranh chỉ cầu một chữ "Ý nan bình".
Lâm Tranh chuyển  căn phòng mà    chuẩn  cho   đây, chỉ  ở nơi đó   mới  thể yên giấc.
    ít khi chạm  đồ đạc trong phòng, sợ  hỏng chúng.
Sau khi lên đại học, Lâm Tranh ở nội trú,  ít khi về phòng,  vật nhớ . Cậu  cũng  tìm kiếm  nhiều  tên là Thẩm Trì Trì, nhưng  ngoại lệ, đều   là .
Lâm Tranh tìm thấy dải lụa đỏ từng treo  cây cầu duyên, mang về nhà.
“Ước gì gió thu thấu hiểu lòng , xua tan hết nỗi niềm chất chứa.”
“Thẩm Trì Trì, câu  nào   cho , rõ ràng là  cho  mà.” Lâm Tranh   bàn, lẩm bẩm một .
Bỗng nhiên   liếc thấy một góc giá sách, hình như  một tờ giấy kẹp ở bên trong.
Cậu  đưa tay rút , chỉ cần liếc mắt một cái là  do ai để .
Là một bức tranh,  chính xác là “ảnh chụp chung”  vẽ .
Điện thoại  thể chụp , lúc đó     một bức ảnh chụp chung của hai đứa,  cam lòng thử  nhiều , kết quả đều như ,   còn vì thế mà buồn bã  lâu.
Mặt   một dòng chữ nhỏ bằng bút chì: “Lâm Tranh Tranh, ảnh chụp chung cho  đây, đừng  nhè nữa nhé.”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Trong thoáng chốc,   như   thấy  đó    :
"Lâm Tranh Tranh, thật ,  thích ."
"Lâm Tranh Tranh, xin ..."
“Lâm Tranh Tranh đừng , tớ vẫn mãi ở đây.”
…Hết.