Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Với Cha Của Vai Ác HE Rồi - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:43:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Triết quả nhiên câu trả lời cho sững sờ, một lúc lâu mới hồn: “Thế giới song song? Một xã hội tương tự?”
Trần Mặc “Ừm” một tiếng: “Bên … cũng gần giống như ở đây thôi!”
Ngụy Triết với đôi mắt đỏ hoe chằm chằm Trần Mặc: “Khó trách…” chỉ hai chữ đó, im lặng.
Trần Mặc nghĩ Ngụy Triết còn câu “Khó trách nhiều năm như em đến tìm ”, chớp mắt, kiên định với Ngụy Triết: “ Em sẽ trở nữa, cũng thể về. Em sẽ ở bên cạnh mãi mãi.”
lời dứt, Ngụy Triết đột nhiên đè xuống, môi che lấy môi Trần Mặc, một nữa hôn lên một cách nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Nụ hôn như sóng triều, dời non lấp bể.
Trần Mặc mềm nhũn, suýt c.h.ế.t ngất trong nụ hôn cuồng nhiệt .
Ngụy Triết dừng , mím môi thở dốc. Anh dùng tay nhẹ nhàng chạm má Trần Mặc, từ từ vuốt ve đến tai, theo làn da nóng bỏng đó, trượt xuống. Môi cũng theo sát, từng chút một hôn lên cổ Trần Mặc.
Trần Mặc nhắm mắt, ngửa đầu lên. Khi yết hầu Ngụy Triết khẽ c.ắ.n một cái, run lên.
Không thể ngừng , mặc dù bất cứ sự chuẩn nào.
Ngụy Triết níu chút lý trí cuối cùng, vùi đầu vai Trần Mặc, giọng nghẹn hỏi: “Được ?”
Trần Mặc mười ngón tay đan tóc , dùng hành động lặng lẽ để trả lời.
Hộp Pandora của d.ụ.c vọng mở , ngọn lửa cháy rực cả căn phòng, nhiệt độ càng lúc càng nóng. Mồ hôi đan xen, tiếng thở dốc ngừng.
Khi tình cảm lên đến đỉnh điểm, Trần Mặc thấy Ngụy Triết liên tục bên tai : “ Anh yêu em!” Ba chữ như một câu thần chú, khiến khóe mắt đỏ ửng, dần dần ngấn nước.
Tớ cũng yêu , yêu đến mức trái tim như vỡ .
Sau khi chuyện kết thúc, lẽ vì sự đổi tâm trạng quá nhanh trong một thời gian ngắn, hoặc lẽ thật sự mệt mỏi vì Ngụy Triết hành hạ, Trần Mặc chìm giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh , là 11 giờ đêm, bụng “ọp ọp” kêu lên, đói lả.
Ngụy Triết ở bên cạnh. Trần Mặc trần truồng dậy, trong lòng lập tức hoảng hốt. cửa phòng ngủ ngay đó mở , Ngụy Triết mặc bộ đồ ngủ màu xám bước , tay xách theo một túi thức ăn nóng hổi.
Ngụy Triết thấy Trần Mặc tỉnh, : “Bị đói mà tỉnh dậy ? Anh mua sủi cảo cho em .”
Vừa xong chuyện mật nhất, Trần Mặc chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng cả lên đến tận mang tai.
Ngụy Triết đến, đặt túi sủi cảo lên tủ đầu giường, cầm lấy chăn quấn Trần Mặc như một cây bắp cải.
“…” Có điều hòa mà, cứ nghĩ ở phương Nam đấy !
Ngụy Triết mở hộp đồ ăn nhanh, bẻ đôi chiếc đũa dùng một , gắp một viên sủi cảo: “Há miệng.”
Trần Mặc ngoan ngoãn há miệng.
Ngụy Triết đút cho Trần Mặc ăn.
Điều khiến Trần Mặc nhớ cảnh lâu đây khi thương cánh tay , Ngụy Triết cũng đút cơm cho ăn. Với chỉ là “ lâu đây”, nhưng với Ngụy Triết, là suốt mười một năm!
Chớp mắt, ngậm nửa viên sủi cảo thấy vô vị. Cậu hỏi Ngụy Triết sống qua những năm đó như thế nào, nhưng dám.
“Trần Mặc.” Ngụy Triết đột nhiên gọi .
“Hửm?” Cậu ngước mắt lên . Và thấy khuôn mặt Ngụy Triết đột nhiên phóng đại. Tên bất ngờ cúi xuống, c.ắ.n lấy nửa viên sủi cảo đang ở ngoài miệng . Sau khi c.ắ.n xong, còn “chụt” một tiếng, hôn lên miệng .
“…”
Ngụy Triết : “Nghĩ gì thế? Em ăn thì ăn.”
Trần Mặc nhai nuốt nửa viên sủi cảo, tai đỏ ửng: “Đồ lưu manh!”
Ngụy Triết gắp một viên sủi cảo khác, nhét miệng Trần Mặc: “Chuyện lưu manh hơn chẳng mới ? Hay là em thấy đủ, còn nữa?”
“…” Trần Mặc, vẫn còn thấy đau ở phía , suýt nữa chui chăn để ngạt thở c.h.ế.t cho xong.
Ngụy Triết xưa nay mồm miệng tha ai, nhưng ngờ khi đến những chuyện nhạy cảm như thế mặt đỏ tim đập.
Ngụy Triết đút Trần Mặc, đút cho chính . Sau khi ăn no, hôn lên trán Trần Mặc: “Đi tắm , tắm .” Nói xong, lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo .
Trần Mặc tìm quần áo của khắp nơi.
Ngụy Triết lớn: “Em còn ngại ?” Anh hôn lên tai Trần Mặc, “Anh thấy em . Hay là chúng thêm vài nữa? Làm nhiều em sẽ ngại nữa .”
“Cút !” Trần Mặc đẩy Ngụy Triết , lật chăn lên, trần truồng phòng tắm.
Mẹ kiếp, l..m t.ì.n.h một mà tên cứ ngừng trêu chọc một cách trơ trẽn.
Nước ấm từ vòi sen phun , tưới lên cơ thể thon dài, gầy nhưng săn chắc của Trần Mặc. Làn da khắp nơi là những dấu hôn đỏ ửng, tất cả đều là dấu vết Ngụy Triết yêu thương. Tên giống như điên, nhào nặn cơ thể .
Đau nhưng cũng sung sướng. Cậu thể bình thường phòng tắm là lắm .
Tắm xong bước ngoài, Ngụy Triết còn ở đó. Chắc là vứt rác.
Trần Mặc mặc bộ đồ ngủ màu xanh dương mà Ngụy Triết lấy từ tủ quần áo, từ từ leo lên giường. khi đắp chăn , khẽ nhíu mày. Cậu quanh, khó hiểu, hình như gì đó đúng. Quần áo của ? Hình như ngay cả khi tắm cũng thấy.
Ngụy Triết nhà, đóng cửa .
Trần Mặc , hỏi: “Ngụy Triết, quần áo của em ?”
Ngụy Triết xuống bên cạnh Trần Mặc: “Vứt .” Hai từ bình thản, cứ như chỉ xong “Anh ăn cơm xong ” .
“Cái gì? Vứt ?” Trần Mặc giật , bật dậy, Ngụy Triết, “Anh vứt quần áo của em gì?”
Ngụy Triết lưng với Trần Mặc: “Đồ của thế giới , giữ gì?”
Môi Trần Mặc run rẩy: “Cái gì mà cái đó…” Cậu dứt lời, trong đầu “cạch” một tiếng, thầm nghĩ . “Điện thoại của em ?” Cậu lo lắng kêu lên.
“Cũng vứt .” Ngụy Triết vẫn .
“Ngụy Triết!” Một cơn giận bốc lên, Trần Mặc trực tiếp lật chăn, “ Anh đây cho em!”
Cơ thể Ngụy Triết cứng đờ.
Trần Mặc gáy , giận dữ: “Anh vứt quần áo của em thì thôi , vứt cả điện thoại của em? Anh trong điện thoại của em nhiều ảnh gia đình ?”
Nếu như xuyên , mang điện thoại theo thì , nhưng đằng là xuyên bằng thể của chính , mang theo điện thoại. Điện thoại đó lưu giữ nhiều ảnh của . Bỏ tất cả ở thế giới để đến thế giới , chiếc điện thoại coi như là thứ duy nhất thể dùng để an ủi bản .
Ngụy Triết từ từ dậy, đối mặt với Trần Mặc. Mắt đỏ hoe, ẩn chứa chút nước mắt.
Trần Mặc lập tức cứng họng. Cậu hối hận, nên giận Ngụy Triết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-voi-cha-cua-vai-ac-he-roi-zfky/chuong-68.html.]
Ngụy Triết mím môi, một lúc lâu mới khó khăn : “Anh sợ em đột nhiên biến mất! Anh em bất kỳ liên hệ nào với thế giới !”
Phòng ngủ chìm yên lặng vì hai câu của Ngụy Triết. Chỉ tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ tủ đầu giường ngừng chuyển động.
Trần Mặc cảm thấy bất lực, lòng đau đớn. “Em xin ,” , thở dài, “Em thể về , thật đấy!”
Trực giác mách bảo rằng, theo việc xuyên trở , quyển sách sụp đổ. Hoặc thể , nơi trở thành một thế giới phái sinh của quyển sách đó, cốt truyện còn kiểm soát nữa, bàn tay thể đuổi nữa. giờ đây, nên giải thích chuyện cho Ngụy Triết như thế nào? Về chuyện quyển sách, lẽ cần ấp ủ lâu mới thể từ từ thẳng thắn với Ngụy Triết. Rốt cuộc, ai cũng khó mà chấp nhận việc chỉ là một nhân vật trong truyện.
“Ngụy Triết, chiếc điện thoại đó thực sự quan trọng với em.” Trần Mặc thêm gì nữa. Cậu dậy xuống giường: “Anh vứt nó ở ? Thùng rác lầu ? Em sẽ xuống tìm.”
Ngụy Triết nhào tới, một tay kéo trở giường. Trần Mặc ngửa mặt ngã Ngụy Triết.
Ngụy Triết cúi xuống, môi hôn lên miệng . Đây là một nụ hôn nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, gần như khiến Trần Mặc thể thở . Đến khi Trần Mặc gần như ngạt thở, Ngụy Triết mới buông .
“Anh…” Trần Mặc thốt nên lời mắng chửi.
Ngụy Triết một tay đỡ gáy , một tay ôm eo , kéo trở lòng. Ngụy Triết ôm Trần Mặc thật chặt: “Không !”
“Ngụy Triết!”
Cơ thể Ngụy Triết run rẩy: “Nếu em biến mất một nữa, sẽ c.h.ế.t!” Anh gần như dùng hết bộ sức lực để thốt câu , trong giọng là tiếng nấc nghẹn ngào.
Trần Mặc, định đẩy Ngụy Triết , dừng . Lòng chua xót, mũi cay cay, nước mắt sắp trào .
“5 năm,” Ngụy Triết , “Năm đó cho bản 5 năm. Ngày qua ngày, năm qua năm, thực sự thể chờ đợi thêm nữa. Vì tự nhủ, hãy cho bản thêm 5 năm nữa. Nếu 5 năm mà em vẫn xuất hiện, sẽ tự sát.”
“Ngụy Triết!” Trần Mặc đưa tay ôm chặt lấy .
5 năm chẳng là năm Ngụy Triết 32 tuổi ?
“Đừng tìm, ?” Ngụy Triết gần như cầu xin.
Trần Mặc tựa trán hõm vai Ngụy Triết, bất động.
“Trần Mặc…” Ngụy Triết nâng Trần Mặc lên, đôi môi nóng bỏng hôn lên mặt như mưa phùn, “Hứa với , ?”
Trần Mặc nhắm mắt , khó chịu một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Trần Mặc ở Kinh Thị hai ngày. Trong thời gian đó, Ngụy Triết với tốc độ thần tốc giúp chuẩn hộ khẩu, chứng minh thư, tạo thông tin giả, để trở thành một công dân hợp pháp của Hoa Quốc ở thế giới .
Sau đó, ngày thứ ba, Ngụy Triết đưa rời khỏi Kinh Thị, lên máy bay trở về căn nhà thuộc ở F Thị.
Khu chung cư Cát Tường cũ hơn, cây đa ở đầu ngõ cũng lớn hơn một vòng.
ngôi nhà của Ngụy Triết và Trần Mặc bất kỳ đổi nào.
Phòng khách nhỏ kiểu đồng quê, chiếc sofa vải màu xanh nhạt, bức tranh phong cảnh nông thôn treo tường, và cả tấm rèm cửa màu tím nhạt bay bay trong gió. Ngay cả chiếc TV cũ cũng vẫn là chiếc đó.
Đối với Trần Mặc mà , trong ngôi nhà , thời gian dường như ngừng . Cứ như mười một năm chỉ là một giấc mơ.
Khi về đến nhà là 4 giờ chiều, Ngụy Triết lập tức dùng điện thoại đặt mua một ít rau củ tươi sống. Vào chạng vạng cùng ngày, bắt đầu nấu cơm cho Trần Mặc.
“Anh nợ em một bữa cơm.” Ngụy Triết với Trần Mặc, “Và em nợ một buổi hẹn hò.”
Trần Mặc Ngụy Triết bận rộn trong bếp, thuần thục lột tôm, cạo chỉ tôm, cá, thái rau, xào rau. Dường như luyện tập lâu cho ngày .
Đây là ấm của cuộc sống. Ngôi nhà cuối cùng cũng giống một tổ ấm thực sự.
Bốn món ăn và một món canh dọn lên bàn ăn, Ngụy Triết thắp lên những ngọn nến hình dáng đáng yêu.
Trần Mặc : “Anh còn nhớ !”
Ngụy Triết : “Sao nhớ, em bữa tối ánh nến mà.”
Ánh đèn dây tóc tối sầm , những ngọn nến lãng mạn nhảy múa bàn. Hình bóng của Trần Mặc và Ngụy Triết phản chiếu tường, trông thật mật.
Trần Mặc nếm thức ăn Ngụy Triết nấu, gật đầu khen: “Anh thể đầu bếp đấy.”
Ngụy Triết chống cằm, dịu dàng . Một lát , lấy điện thoại của , đưa cho Trần Mặc.
“?”
“Mở album xem .” Ngụy Triết .
Trần Mặc mở album , kinh ngạc thấy những bức ảnh gia đình của từ điện thoại cũ đều ở trong đó! Trần Mặc ngẩng đầu Ngụy Triết.
Ngụy Triết sờ sờ mũi, dời mắt : “Xin vì xem ảnh gia đình em, ừm… Ba em trông , cũng trẻ,” thận trọng tìm từ, “Em gái em cũng dễ thương…”
“Anh lấy ảnh từ lúc nào ?” Trần Mặc chờ lắp bắp xong, vội hỏi.
“Vào ngày hôm đó, thấy em cứ buồn bã mãi, nên lén xuống lầu tìm điện thoại của em từ thùng rác, đó chuyển ảnh máy tính, chép một bản điện thoại của .” Ngụy Triết thành thật khai , “ mà,” vội vàng thêm một câu, “Điện thoại của em vứt ,em đừng mong tìm .”
Trần Mặc bật . Nụ ánh nến lung linh trông đặc biệt . “Cảm ơn , Ngụy Triết.” Cậu .
Khóe môi Ngụy Triết cong lên, như làn gió xuân. “Trần Mặc, đây là phòng tân hôn.” Anh đột nhiên .
“Hả?”
“Chủ nhà đây cải tạo căn nhà , nhưng con trai ông sử dụng. Vì , đây là phòng tân hôn của chúng .” Ngụy Triết chằm chằm Trần Mặc.
Trần Mặc sững sờ, đối diện với ánh mắt của Ngụy Triết, tim bắt đầu đập thình thịch.
Ngụy Triết trong ánh mắt của Trần Mặc, lấy một chiếc hộp màu đỏ từ túi áo khoác, mở . Hai chiếc nhẫn đôi im lìm bên trong.
“Chúng kết hôn !” Ngụy Triết , “Hoa Quốc cho phép, chúng nước ngoài kết hôn.”
Trần Mặc cảm động bất ngờ: “Mới mấy ngày nay, …”
Ngụy Triết ngắt lời Trần Mặc: “Nhẫn chuẩn mười một năm . Anh mua nó Tết Âm Lịch năm em biến mất.”
Lòng Trần Mặc giật , lập tức nên lời. Ngụy Triết dậy, đến mặt Trần Mặc, lấy một chiếc nhẫn, thật sâu, trong mắt tràn đầy tình yêu đậm đặc thể hòa tan: “Chúng kết hôn !”
Trần Mặc cũng lên, trong mắt chỉ hình bóng Ngụy Triết. Khóe môi cong lên, gật đầu: “Ừm.”
Ngụy Triết đeo nhẫn ngón áp út tay trái của . Trần Mặc cũng đeo nhẫn cho Ngụy Triết.
“Như , em là đàn ông của .” Ngụy Triết ôm lấy Trần Mặc, tuyên bố chủ quyền của .
Trần Mặc cũng tuyên bố chủ quyền của : “Anh cũng là đàn ông của em.”
Hai .
Vạn nhà lên đèn, trong khung cửa kính nhỏ bé, ánh nến lung linh. Cuộc sống của họ mới chỉ bắt đầu, hạnh phúc vẫn còn lâu ở phía .