Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 82: --- Thiên khí tiếp tục xấu đi

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:44:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Người đời thường mặt mà chẳng lòng, ai mà bên trong rốt cuộc là kẻ thế nào.

 

Thuở khi cha nương còn tại thế, cũng việc ở phủ thành đó thôi.

 

cứ hai tháng về một chuyến, còn ghé qua nhà chúng .

 

Từ khi cha nương mất , nhận nuôi Cẩm Huy, ba năm qua, cũng chỉ gặp một dịp Tết năm .

 

Không cố ý ác ý phỏng đoán khác, mà là thực sự kìm suy nghĩ, lỡ như con trai riêng, nuôi Cẩm Huy, nhưng lòng tham mấy mẫu ruộng , liệu lén lút bán Cẩm Huy ?

 

Tộc nhân luôn đầu óc thông minh, lăn lộn .

 

Lại con trai, Cẩm Huy đến nhà , chính là thiếu gia, gia tài đều do Cẩm Huy kế thừa.

 

dịp Tết năm khi gặp Cẩm Huy, tổng cảm thấy còn hoạt bát như .

 

Có điều lúc đó, cũng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng lẽ quen cuộc sống nhà , cũng quen cảnh bỏ xứ tha hương.

 

Giờ nghĩ , lẽ , mà là sống trong gia đình đó chẳng chút nào."

 

Tô Mạn Mạn đến đây, thở dài một thật sâu, giọng mang theo nỗi sầu muộn: "Chỉ mong là nghĩ nhiều !"

 

Tô Kiều Kiều thì chau mày hết những lời , : "Bất kể thế nào, chúng vẫn nên tự mắt xác nhận thì hơn.

 

Nếu Cẩm Huy , sống ở nhà đó, thì chúng chẳng cần bận tâm.

 

Nếu , hỏi Đại tỷ xem, thể đón về !"

 

Tô Mạn Mạn gật đầu: "Ừm, đợi Đại tỷ về , chúng sẽ kể chuyện cho nàng.

 

Đại ca , đợi tay lành, tham gia huyện thí.

 

Vạn nhất may mắn đỗ đạt, đến lúc đó sẽ đến phủ thành dự thi.

 

Vừa , chúng thể mượn cơ hội .

 

Chỉ là tiền lộ phí, Kiều Kiều, cố gắng thêm.

 

Bằng sợ đợi đến hai mươi tuổi, vẫn trả hết bạc ."

 

Tô Kiều Kiều giờ đây nhất, chính là lời .

 

Nghe nàng mím môi, nhắm mắt giả vờ ngủ, gì nữa.

 

Ngày hôm , Tô Dung Dung về đến nhà cuối giờ Thìn, gió mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

 

Tương ứng, nhiệt độ cũng ngày một hạ thấp.

 

Mưa rơi xuống mái nhà, cành cây và mặt đất, lập tức hóa thành băng giá.

 

Tiếc cảnh như tranh vẽ, chẳng mấy ai tâm trạng thưởng thức.

 

Mọi đều khoác lên bộ quần áo dày nhất.

 

Sau đó còn sợ đủ, quấn thêm chăn bông dùng để ngủ.

 

Tóm , trừ khi cần thiết, bằng nếu thể ngoài, thì sẽ ngoài!

 

Tô Dung Dung trở về, thời gian tốn nhiều hơn hẳn so với hôm khi .

 

Mèo Dịch Truyện

Thậm chí đường , vó ngựa còn trượt chân mấy .

 

Lần nghiêm trọng nhất, càng xe tuột, thùng xe văng ngoài.

 

May mà lúc đó nàng đang ở trong gian, chịu va đập quá mạnh.

 

, nàng cũng một phen kinh hãi nhỏ.

 

nàng cũng ngoài khi tiếng hô hoán kinh hãi của Đại Hổ.

 

Ai ngờ , đối mặt chính là thùng xe ngựa đang lăn lộn.

 

Sau đó nàng kịp gian khi ngã bất tỉnh.

 

Đợi trấn tĩnh , thùng xe cũng dừng hẳn, nàng mới khỏi gian.

 

Lúc bấy giờ đồ đạc trong thùng xe ngựa, hỗn loạn cả lên.

 

Còn nàng cũng lập tức bê chậu than ngoài, cố ý tránh những thứ như chăn mền trong thùng xe, đổ nó.

 

Nàng về đến nhà khi cuối giờ Mùi.

 

Vốn dĩ giờ , trời vẫn còn sáng sủa.

 

mà trời âm u thế , ánh sáng vốn chẳng rạng rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-82-thien-khi-tiep-tuc-xau-di.html.]

 

Cộng thêm mưa càng lúc càng lớn, tương ứng, sắc trời cũng càng lúc càng tối.

 

Hệt như cảnh mặt trời lặn đầu thu, hơn tám giờ tối.

 

Tô Dung Dung về đến nhà, còn kịp chào hỏi Tô Mạn Mạn đang mở cửa, vội vã chạy phòng.

 

Còn Đại Hổ, vì nhà Tô Dung Dung chuồng ngựa, cũng cỏ ngựa, đành tiếp tục dắt ngựa đến nhà thôn trưởng để bầu bạn với trâu.

 

Bởi trong phòng lò sưởi kiểu giường, còn đốt mạnh.

 

Tô Dung Dung phòng, cảm giác giải đông, sống .

 

Đợi uống cạn một chén nước nóng, nàng mới nặng nề thở một đục.

 

Tô Cẩm Hồng cũng ở trong căn phòng , để tiết kiệm củi, phòng ban ngày đốt lò sưởi.

 

Thấy Tô Dung Dung, tiện tiến lên giúp đỡ, bèn hỏi:

 

"Đại tỷ, Tranh ca huyện học ? Trời thế , huyện học nghỉ ?"

 

Tô Dung Dung nữa nhận một bát nước nóng từ tay Tô Kiều Kiều, một uống cạn xong, mới đáp:

 

"Tranh ca vẫn học! Sơn trưởng huyện học, tin tức linh thông.

 

Sơ đồ lò sưởi kiểu giường , bên đó , lập tức sắp xếp thợ xây lò sưởi.

 

Nghe đây một phòng ngủ năm sáu , giờ một phòng ngủ mười .

 

Lại còn phu t.ử cũng đến học đường nữa, mỗi ngày đều giảng học cho trong phòng lò sưởi."

 

Tô Cẩm Hồng xong, trong mắt lộ vẻ hâm mộ, đó ánh mắt rơi đôi tay vẫn còn băng bó của .

 

Sắp , đợi tay lành, đến lúc đó chắc cũng thể huyện học.

 

Hai năm khi buộc rời khỏi huyện học, phu t.ử của vẫn còn tiếc nuối!

 

Nếu thể , phu t.ử chắc sẽ vui mừng?

 

Tô Mạn Mạn khi giúp Tô Dung Dung mở cửa, sự chú ý đều dồn những thứ Đại tỷ nàng mang về.

 

Nàng chìa tay chỉ chiếc áo mưa, hỏi: "Đại tỷ, đây là y phục gì , từng thấy kiểu dáng , cũng từng thấy loại vải .

 

Ta thấy tỷ , còn sợ tỷ ướt, cố ý lấy vải lau tóc cho tỷ, nhưng nào ngờ, căn bản chẳng dùng đến."

 

Tô Kiều Kiều cũng tò mò sờ sờ chiếc áo lông vũ, hỏi:

 

"Đại tỷ, còn bộ y phục ? Bộ y phục trông bồng bềnh, nhưng tay chạm , thấy nhẹ, cảm giác áo bông."

 

Tô Dung Dung dứt khoát trải hết những thứ mang về, lượt giải thích.

 

"Tranh ca , Đại Khuyết vương triều chúng ở một thành trì ven biển, sẽ giao thương với ở bên biển.

 

Chúng sẽ mua một thứ mà chúng . Tương ứng, cũng sẽ bán một thứ mà họ .

 

Y phục màu bạc trắng bồng bềnh , gọi là áo lông vũ.

 

Khi gió bấc, nó chắn gió hơn áo bông và mặc ấm áp.

 

Lại còn cái màu xanh đậm , gọi là áo mưa, giống hệt áo tơi của chúng , dùng để che gió chắn mưa.

 

Có điều nặng nề như áo tơi, mặc thì hành động phần bất tiện.

 

Ngoài đôi giày , gọi là bốt tuyết. Là một món hàng ngoại nhập từ nước ngoài, đắt, nhưng bên trong là lông, thoải mái.

 

Chỉ là chỉ cỡ , Tranh ca mua, dứt khoát liền mua.

 

Ta nghĩ, còn nhỏ, giờ mang , nhưng thể đợi cao thêm chút, chân dài chút, là thể mang .

 

Lại còn đôi chân đây, là bốt da hươu.

 

Cái là Tạ ca thấy đáng thương, lo ngoài giày vải ướt sũng, về sẽ mắc bệnh, nên đặc biệt mua cho.

 

Có điều cũng vì đặc biệt mua, nên cỡ dài hơn một chút.

 

Ta áng chừng, đến giờ năm vẫn còn thể mang.

 

Còn nữa, cái là khẩu trang. Cái gọi là khẩu trang, chính là thứ che miệng mũi.

 

Làm như một là thể chắn gió, giảm bớt việc mặt lạnh. Hai là cũng thể giảm bớt khả năng lây bệnh.

 

Ví dụ, phong hàn, gần, chẳng dễ dính bệnh khí ?

 

Lúc đeo khẩu trang , là thể giảm bớt khả năng dính ."

 

 

Loading...