Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 47: --- Hồng tiểu tử có một tỷ tỷ tốt

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:43:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Dung Dung , khoảnh khắc vén rèm xe lên, một luồng gió lạnh trực tiếp ào .

 

Nàng theo bản năng rụt rè một cái, mới ngoài.

 

Liền thấy đón mặt là ba bốn mươi tráng đinh của Tô gia thôn.

 

Bọn họ từng dùng đòn gánh gánh giỏ về phía .

 

Nàng dịch lên càng xe, lớn tiếng gọi Trần Đại Sơn đang ở phía : “Đại Sơn bá bá, các đây là thành mua lương thực ?”

 

, trong đám dẫn đầu, cha của Đào Nha, Trần Đại Tráng, cũng ở trong đó.

 

Hắn săn b.ắ.n sáng sớm trở về, khi tình hình trong huyện thành, còn kịp nghỉ ngơi, lập tức theo thôn dân cùng ngoài.

 

Giỏ của những khác đều trống rỗng, chỉ giỏ của , chỉ gà rừng, thỏ rừng, mà còn hoẵng ngốc và lông thú tích trữ từ .

 

Thôn dân Tô gia thôn sớm thấy xe ngựa đang tới, đúng lúc họ đang tò mò, đột nhiên thấy tiếng Tô Dung Dung.

 

Nhớ nàng mấy ngày nay đều ở huyện thành, chắc chắn rõ tình hình hiện tại của huyện thành, liền vội vàng tăng tốc bước tới.

 

Đợi đến gần, Trần Đại Sơn liền mở lời hỏi: “Nha đầu Dung, cháu về ? Tình hình của Hồng tiểu t.ử thế nào, ?”

 

“Đại Tráng bá bá, cháu về , tình hình của Cẩm Hồng hơn nhiều, nhưng đó ngay cả Mẫn đại phu của Tế Thế Đường cũng đành bó tay.

 

Cuối cùng vẫn là nhờ cậy Bách Lý công tử, từ phía tìm mối quan hệ, tốn hơn một trăm lượng bạc mua một lọ t.h.u.ố.c trị sẹo và t.h.u.ố.c liền xương.

Mèo Dịch Truyện

 

Chỉ là tình hình nhà cháu, bá bá cũng rõ, thêm việc cháu luôn phiền Bách Lý công tử, cũng tiện mở lời mượn tiền .

 

May mắn Mẫn đại phu quen cha cháu, cũng Cẩm Hồng thiên phú sách, liền giúp cháu ứng .

 

Cháu giấy nợ cho ông , hứa hẹn sẽ trả trong mười năm.

 

Nếu đến lúc đó vẫn trả , thì sẽ lấy những mảnh đất và nhà cửa của nhà cháu để cấn trừ.”

 

Người Tô gia thôn thấy t.h.u.ố.c mỡ gì đó tốn hơn một trăm lượng, mắt đều trợn tròn.

 

còn khẽ : “Thuốc tiên gì mà đắt thế?”

 

Tô Dung Dung một cái, thấy ác ý, liền : “Hai lọ t.h.u.ố.c mỡ đó, một lọ là chuyên dùng cho quý nhân trong cung.

 

Lọ còn , thì là triều đình chuyên dùng để ban thưởng những tướng quân công.

 

Ban đầu Cẩm Hồng đến huyện thành, Mẫn đại phu xem xong, mặt cho dù chữa khỏi, cũng sẽ để sẹo.

 

Còn tay, xương tay đều Tần thị đ.á.n.h vỡ nát. Nếu dùng t.h.u.ố.c liền xương, cho dù lành, cũng cầm bút.

 

Cẩm Hồng nhà chúng sách, thể chữ, mặt càng thể để sẹo.

 

Chỉ cần thể lành, dù tốn bao nhiêu bạc, cũng thấy đáng giá.

 

Cẩm Hồng thiên phú hơn cha , cha thể thi đỗ tú tài, ban đầu còn là một lẫm sinh, thì Cẩm Hồng nhất định thể thi đỗ cử nhân.

 

Tiền bạc và công danh, nặng nhẹ thế nào, nghĩ các vị trong lòng hẳn rõ.

 

Huống hồ, nếu Bách Lý công tử, chúng cho dù tiền cũng mua những lọ t.h.u.ố.c mỡ đó.

 

Ban đầu Mẫn đại phu còn trực tiếp với cách nào, còn Cẩm Hồng chỉ thể để sẹo, hơn nữa tay còn nắm bút, càng đến việc nhấc vật nặng.”

 

Người Tô gia thôn xong, tình hình nghiêm trọng như , đều trầm mặc.

 

Họ là nông dân, mặt sẹo thì , riêng bàn tay , nếu xách vật nặng, thì tuyệt đối là một phế nhân.

 

lúc về phía Tô Dung Dung, ánh mắt khen ngợi, cũng đồng tình.

 

đó cũng là một món nợ hơn một trăm lượng, đặt ở nhà họ, e rằng cả đời cũng trả hết.

 

Tần thị đó, thật sự hại ít.

 

May mắn Hồng tiểu t.ử một tỷ tỷ , vì ngại liều mạng với nhà Tô Đạt, còn nguyện ý vay nợ nhiều như

 

Tô Dung Dung rõ thần sắc của những , tiếp tục chủ đề nữa, chuyển đề tài :

 

“Đại Tráng bá bá, hiện giờ huyện thành loạn. Sáng sớm hôm nay, nhiều lưu dân đến, những đó trộm cướp phố.

 

Gây rối đến cùng, bách tính đều dám phố.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-47-hong-tieu-tu-co-mot-ty-ty-tot.html.]

Sau đó nha môn mặt, đuổi tất cả ngoài thành.

 

Hiện giờ cửa thành trọng binh canh giữ, cho phép họ .

 

Và họ, đều vây quanh bên ngoài thành xa.

 

Thời gian càng lâu, càng nhiều.

 

Lúc chúng trở về, dân chạy nạn tụ tập bên ngoài thành, ít nhất cũng mấy trăm đến ngàn .

 

Thêm đó hai ngày nay nhiệt độ giảm nhanh, cứ thế cũng .

 

Chuyện lưu dân giải quyết, sớm muộn gì cũng sẽ xảy vấn đề.”

 

Trần Đại Tráng , nét mặt nặng trĩu gật đầu.

 

Tô Dung Dung tiếp tục : “Mấy hôm vẽ vài bản vẽ hoa văn bán cho tiệm thêu, đó cầm bạc mua lương thực.

 

Lúc mới đầu, giá lương thực còn bình thường, ngũ cốc thô, bột mì thô một đấu mười lăm văn.

 

bây giờ, một đấu tăng lên hai mươi tư văn . Gạo tẻ và bột mì trắng tăng còn dữ dội hơn, một đấu trực tiếp thành năm mươi văn.

 

Ngay cả thịt, khi chúng trở về, cũng lên tới bốn mươi lăm một cân.

 

Các vị nhanh , e rằng nếu còn trì hoãn nữa, giá gạo và bột mì còn tiếp tục tăng.

 

Hơn nữa, các vị thể mua nhiều thì nhất định mua nhiều, đừng tiếc tiền.

 

Ta e rằng bây giờ các vị mua, đến lúc đó cho dù bạc cũng mua !”

 

Cùng với lời Tô Dung Dung , Trần Đại Tráng và những khác cứng đờ hít ngược một khí lạnh.

 

Ngũ cốc thô, bột mì thô một đấu tăng chín văn, tương đương với một cân tăng hơn hai văn.

 

Mới bao lâu?

 

Cứ thế mà trì hoãn nữa, đợi đến khi họ đến huyện thành, chẳng một cân sẽ trực tiếp tăng ba văn ?

 

Nghĩ đến những điều , họ cũng còn tâm trạng tiếp, vội vàng cất lời cảm ơn Tô Dung Dung, liền vội vã rời .

 

Đại Hổ đợi xa, mới lái xe tiếp tục về phía Tô gia thôn.

 

Thời tiết thật sự bình thường, giờ hôm qua, còn chút nắng, nhưng bây giờ âm u.

 

Ngay cả gió thổi đến, cũng mang theo một luồng khí lạnh.

 

Tô Dung Dung trở thùng xe ngựa, lập tức : “Cẩm Hồng, áo mùa đông của ngươi, và Diệu Diệu sẽ nhanh chóng xong cho ngươi.

 

Đợi về nhà, ngươi tiên dùng chăn quấn , đừng để tay cóng.

 

Mạn Mạn và Kiều Kiều, hai đứa, thôi, Kiều Kiều ngươi ở nhà dọn dẹp nhà cửa, và Mạn Mạn lên núi đốn củi.

 

Trời thế , thật sự thể chậm trễ.

 

Ta e rằng củi đốt qua mùa đông, chúng còn chuẩn xong, trời bắt đầu đổ mưa đổ tuyết.”

 

Liễu Diệu đang vội vã may quần áo cho Tô Cẩm Hồng, liền : "Dung Dung, và Mạn Mạn, Kiều Kiều đều chặt củi, ở nhà sẽ giúp dọn dẹp. Đợi may xong quần áo cho Cẩm Hồng và Mạn Mạn, lát nữa sẽ đến giúp các ."

 

Củi nhà nàng nhiều lắm, cha cùng trong nhà hễ thời gian rảnh đều chặt chất đống ở đó. Nếu sợ nhà , nàng mang một ít sang cho Dung Dung .

 

Tô Dung Dung nào suy nghĩ trong lòng nàng, nàng sợ nhà họ Liễu , càng Liễu Diệu đến nhà lụng vất vả, bèn :

 

"Kiều Kiều, về nhà lấy một bông hoa cài tóc, tìm mấy cô gái lanh lẹ trong thôn qua giúp chúng dọn dẹp nhà cửa. Diệu Diệu lát nữa giúp trông chừng, sẽ dẫn Kiều Kiều và Mạn Mạn chặt củi."

 

Tô Mạn Mạn tự nhiên là bằng lòng, liền liên tục đồng ý.

 

Chỉ Tô Kiều Kiều, chặt củi liền cảm thấy da đầu tê dại.

 

Nàng thà ở nhà dọn dẹp còn hơn lên núi. Cái việc mệt c.h.ế.t đó thì khỏi , chặt nhiều củi quá, tay nàng cũng sẽ thô ráp.

 

Tay mà thô , thì nàng còn hy vọng gả nhà giàu sang ?

 

Thế nhưng nếu đồng ý, nàng dám . Nàng sợ đại tỷ nổi giận, lát nữa sẽ bảo Đại Hổ đưa nàng về huyện thành, vứt đám dân lưu lạc. Nghĩ đến ánh mắt bất thiện của những đó, còn cảnh ăn đủ no, mặc đủ ấm, ngủ ngoài trời, nàng sợ đến thôi.

 

Thôi , chặt củi thì chặt củi , dù nàng tuổi nhỏ nhất, chắc sẽ chặt bao nhiêu, cũng gánh bao nhiêu, cũng thể thông cảm mà, ?

 

 

Loading...