Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 24: --- Diệu Diệu có ý với Cẩm Hồng?
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:42:58
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Dung Dung Bách Lý Tranh rẻ, liền chuẩn tâm lý. "Phải mua, bất kể bao nhiêu tiền."
Bách Lý Tranh : "Vô hà cao một lọ năm mươi lượng, tiếp cốt cao một lọ một trăm lượng, đây là giá mà gia đình mua . Xét tình biểu dì, giảm cho cô nương hai mươi phần trăm, cô nương trả một trăm hai mươi lượng." Nói xong, : "Ta hiện giờ cô nương nhiều tiền đến , cô nương thể giấy nợ."
Dù Tô Dung Dung chuẩn tâm lý, nhưng khi đến hơn một trăm lượng bạc, vẫn khỏi hít một lạnh. May mà nàng cần lập tức lấy tiền , mà thể giấy nợ . Nàng , đây là Bách Lý Tranh đang chiếu cố bọn họ, liền cảm kích : "Đa tạ Bách Lý công tử, d.ư.ợ.c liệu của ngài chẳng dễ dàng. Đã là giá gốc như , cũng cần ngài giúp chịu ba mươi lượng bạc đó. Có điều ngài cũng tình cảnh gia đình hiện giờ, tiền chia năm năm để trả ngài ?"
Nếu là năm năm, đến lúc đó nếu vẫn kiếm nhiều đến , nàng sẽ bán bớt đồ trong gian. Giờ đây, thể bán thì đừng bán! Bằng nàng cũng khó giải thích nguồn gốc của tiền đó.
Bách Lý Tranh vốn dĩ hề ý định lấy tiền từ phía Tô Dung Dung, chia năm năm để trả, liền thuận miệng đồng ý. "Ừm, bạc cứ theo lời là một trăm hai mươi lượng, khi nào cô nương tiện tay thì đưa cho cũng muộn."
Nói xong lời , để một câu "mời đợi một lát" ngoài. Đến khi , trong tay cầm một chiếc hộp gấm vuông vức. Chẳng mấy chốc, chiếc hộp gấm mở mặt Tô Dung Dung. Chỉ thấy bên trong hai chiếc bình sứ to bằng lòng bàn tay trưởng thành, bên cạnh mỗi chiếc bình sứ đều đặt một cây que gỗ nhỏ màu trắng.
Hai chiếc bình , một cái màu trắng sữa, một cái màu xanh nhạt. Bách Lý Tranh chỉ chiếc bình màu trắng : "Bình là vô hà cao, cách dùng giống như t.h.u.ố.c mỡ bình thường. Sáng tối khi rửa mặt, dùng que tăm bông lấy một chút , thoa đều lên vết thương cho đến khi hấp thụ là . Theo vết thương mặt Cẩm Hồng, một lọ như đại khái thể dùng hai tháng. Lọ còn là tiếp cốt cao, nếu chỉ là gãy xương thông thường, trực tiếp thoa lên là . Tình trạng của Cẩm Hồng cũng rõ thế nào, cô nương cứ cầm đưa cho đại phu. Nếu tình trạng nghiêm trọng, cần phối hợp dùng chung với các loại t.h.u.ố.c khác."
Hắn xong lời , đóng hộp gấm đưa cho Tô Dung Dung. Tô Dung Dung thấy hề đòi giấy nợ của , trong lòng cảm động đồng thời cũng vội bày tỏ: "Bách Lý công tử, giấy nợ sẽ bổ sung cho ngài khi thời gian, d.ư.ợ.c cao mang . Ngài cứ yên tâm, sẽ quỵt nợ ngài !"
Bách Lý Tranh lời , với nàng đang đến cửa phòng: "Ta thật sự sợ cô nương quỵt nợ!" Tô Dung Dung khựng bước, nhưng cũng gì, vội vàng rời . Nàng hiểu rõ ý trong lời của , với phận như , ai dám thiếu tiền mà trả?
Ở cửa phòng của Tô Cẩm Hồng, Liễu Diệu đợi chút sốt ruột. Nàng sợ ở bên trong sẽ ảnh hưởng đến Mẫn đại phu, nên ngoài quanh quẩn ở cửa, ánh mắt càng thỉnh thoảng về phía cổng viện. Đợi khi thấy bóng dáng Tô Dung Dung từ xa, liền vội vàng đón lấy.
Đợi thấy hộp gấm trong tay nàng, hai mắt sáng rực : "Dung Dung, những thứ Cẩm Hồng cần dùng, đều ở trong đó ?"
"Ừm, chính là hai lọ , một trăm năm mươi lượng bạc. Một lọ là thứ quý nhân trong cung dùng, một lọ là thứ lập công trong quân đội mới thể nhận qua ban thưởng. Nếu nhờ may mắn quen Bách Lý công tử, chúng dù tiền cũng mua nổi. Huống hồ, chúng tiền, chỉ đành ghi nợ . Ta xin Bách Lý công t.ử cho năm năm thời gian. Trong vòng năm năm, nhất định tích góp đủ một trăm năm mươi lượng bạc để trả !"
Liễu Diệu vốn dĩ còn vui mừng, nhưng đến bạc , liền kìm mà hít một . Gia đình nàng hai mươi mấy miệng ăn, vất vả mấy chục năm, mới tích cóp hơn ba mươi lượng. Mặc dù trong thời gian mấy trưởng thành sinh con tiêu tốn ít, đó vì nhà thêm mà tốn tiền cất thêm nhà. dù lao động chính nhiều, quanh năm tính toán trừ đủ thứ chi tiêu lặt vặt, bạc còn cũng đến ba lượng. Dung Dung tương đương với mỗi năm trả ba mươi lượng, nhà ai thể điều ?
Cẩm Hồng giờ đây thế , đợi dưỡng lành thể, còn học. Chuyện đó càng tốn tiền hơn, bút mực giấy nghiên, và cả sách vở nữa… Nghĩ đến đây, Liễu Diệu cảm thấy sắp vững . Nàng, lẽ hại Dung Dung t.h.ả.m !
Cẩm Hồng tuy rằng sẽ khỏi, nhưng một trăm năm mươi lượng, trả thế nào đây? Chẳng lẽ chỉ thể bán hết tất cả đất đai? Hiện nay năm mùa, một mẫu ruộng nước hạng nhất là năm lượng, đất khô màu mỡ thì ba lượng. Chỉ riêng bán đất của Cẩm Hồng chắc chắn đủ, chỉ đành bán những thứ khác. Như , khác gì kẻ phá gia chi tử?
Liễu Diệu trong lòng chút day dứt, nhưng đợi khi nàng bước , thấy Mẫn đại phu vẻ mặt kích động hai lọ d.ư.ợ.c cao , nàng cảm thấy, tất cả những điều đều đáng giá. Chỉ cần Cẩm Hồng thể khỏi bệnh, cho dù cuối cùng bán đất, thì cũng sẽ ngày mua thôi.
Y thể khỏe , đó chính là hy vọng!
Tô Dung Dung những biến đổi trong lòng Liễu Diệu.
Nàng đưa hộp t.h.u.ố.c mỡ cho mẫn đại phu xong, liền một bên quan sát.
Đợi Liễu Diệu bước , nàng mới : “Diệu Diệu, cứ ở đây trông nom, ngoài mua sắm chút đồ.
Ta đoán chúng ở đây vài ngày.”
Nàng và chủ nhân trạch viện hề huyết thống thích, thể ở đây đều là nhờ phúc khí, lý nào bắt nhà bếp của hợp tác với nàng.
Liễu Diệu hiển nhiên cũng nghĩ đến điều , liền gật đầu, đồng thời quên : “Dung Dung, mua thêm nhiều chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-24-dieu-dieu-co-y-voi-cam-hong.html.]
Lần nếu Cẩm Hồng thể chữa khỏi, đều là nhờ Bách Lý công tử.
Chúng cũng nên lo liệu ăn uống cho vài ngày !”
“Ừm, yên tâm, sẽ !”
Tô Dung Dung , liền vội vã rời .
Mãi cho đến khi nàng tìm thấy nhà bếp, xin một cái giỏ, bước khỏi trạch viện, đầu óc nàng mới kịp phản ứng.
Thái độ hôm nay của Diệu Diệu thật kỳ lạ, dường như còn hơn cả nàng, một chị, giống như nhân của Cẩm Hồng .
Cẩm Hồng thương nặng đến thế, nàng còn sốt ruột hơn bất cứ ai.
Lời , chỉ cần thể chữa khỏi, đều tiếc bất cứ giá nào.
Những phản ứng , đều khiến nàng cảm giác, Diệu Diệu quan tâm Cẩm Hồng.
Chẳng lẽ giữa nàng và Cẩm Hồng điều gì mà ngay cả nàng, chị, tỷ , cũng ?
Nghĩ đến lời Liễu Diệu từng , nàng gả cho tú tài hoặc nhà tú tài, điều khiến nàng khỏi suy nghĩ thêm.
Liệu là điều nàng đang nghĩ?
Diệu Diệu thực sự, chút tình ý với Cẩm Hồng?
Không thể nào?
Diệu Diệu lớn hơn nàng năm tháng, còn Cẩm Hồng nhỏ hơn nàng một tuổi năm tháng.
Hai cách biệt gần hai tuổi!
Tư duy càng ngày càng trôi xa, Tô Dung Dung khi phản ứng , giữa chốn chợ búa ồn ào.
Huyện Lan Hà quả nhiên xứng đáng là một trong những huyện thành trù phú quyền phủ Mộc Dương.
Giờ đây gần buổi trưa, đường phố vẫn tấp nập qua , tiếng rao hàng ngớt.
Nàng vực dậy tinh thần, khi hỏi rõ tiệm lương thực và dầu ăn, liền mua chút gạo và dầu thực vật.
Mèo Dịch Truyện
Không do năm mùa màng bội thu , gạo tinh thượng hạng và bột mì trắng đều giá ba mươi lăm văn một đấu.
Ban đầu Tô Dung Dung rõ một đấu là bao nhiêu cân.