Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 148: --- Bước qua cổng rào tre, sẽ không quay về
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:45:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn chỉ , cứu nương, thì tiên Mộc Dương phủ.
Từ thị là một nhạy bén, dù hành vi của Tô Cẩm Huy vẫn như , nhưng nàng vẫn chút phát giác.
Nàng luôn cảm thấy Cẩm Huy hôm nay chút giống ngày thường.
Cụ thể giống ở , nàng cũng rõ .
Thấy tỉnh dậy ngoài, nàng liền dậy theo.
“Tiểu Huy, con ?”
Tô Cẩm Huy định rời lúc .
Một là trời tối, hai là, còn đang đói bụng.
Mèo Dịch Truyện
Trước khi rời , ăn no , dưỡng đủ tinh thần.
Vì , đầu , yếu ớt : “Nương, con đói quá, kiếm chút gì đó ăn —”
Từ thị đói, nhớ đến lời đó, rằng trong nhà chỉ còn hai cây rau dại, liền hiếm khi bước ngoài.
Đến khi nàng tựa cửa, thấy về phía căn bếp sập một nửa, liền vội :
“Tiểu Huy, rau dại trong nhà nhiều, con ngoài tìm thứ khác mà ăn, cái cứ để dành mai ăn!”
Tô Cẩm Huy , bước chân dừng , đầu nàng dám tin.
Nàng rõ ràng tình hình bên ngoài bây giờ , mà vẫn như , là bỏ đói ?
Từ thị Tô Cẩm Huy đến chút tự nhiên, nàng liền tìm lý do cho .
“Tiểu Huy, nương nỡ cho con ăn hai cây rau dại đó.
Mà là nhà còn lương thực dự trữ, nương trong lòng hoảng sợ.
Có hai cây rau dại , nương nghĩ bữa cái ăn, trong lòng cũng sẽ cảm thấy an tâm.
Vậy nên, rau dại cứ để dành , con xem thể ngoài tìm thứ khác lót ?
Nếu thật sự , lát nữa uống nhiều nước một chút là .
Ngày mai đợi nấu rau dại xong, nương chia cho con một nửa ?”
Nếu mắt là nương ruột của , hoặc là trưởng bối thật lòng nghĩ cho , Tô Cẩm Huy lẽ sẽ cam chịu mà lời.
Khổ nỗi hôm nay khôi phục một phần ký ức, để phát hiện Từ thị m.á.u lạnh đối xử với như thế nào.
Lúc những lời , vốn định đợi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi mới , đầu mà thẳng.
Từ thị thấy vẻ giận dỗi, cũng để trong lòng.
Chỉ là đợi đến khi càng lúc càng xa, từ từ thấy bóng dáng nữa, nàng chợt chút hoảng sợ.
Nàng lảo đảo đuổi theo.
thời gian , nàng vẫn luôn giường, gì cả.
Thiếu vận động, ăn uống , luôn muối nạp cơ thể, nàng bao xa, hai chân mềm nhũn, liền ngã phịch xuống đất!
Nàng vội vàng mở miệng kêu to: “Tiểu Huy, Tiểu Huy—”
Cẩm Huy thấy, nhưng cũng chỉ coi như thấy.
Mà tiếng kêu của Từ thị, càng lúc càng lớn.
“Tiểu Huy, con về, mau về—”
Tô Cẩm Huy càng lúc càng xa, thậm chí còn vô thức tăng nhanh bước chân.
Khi Từ thị những lời , khi bước qua cái cổng rào tre , thì sẽ bao giờ về nữa!
Chỉ là lúc còn nhỏ, gầy yếu, cũng , thể vượt qua hai ngọn núi .
Hắn về nhà, về tìm nương, ai thể cản trở .
Còn về mãnh thú núi, trong phạm vi cân nhắc của .
Đối với mà , thể sống sót trở về là nhất, nếu , cũng chỉ thể mệnh là như !
Đêm đó, Tô Cẩm Huy trốn trong một cái hang núi nhỏ núi.
Cái hang núi đó nhỏ đến mức nào ư?
Đại khái là chỉ đủ cho một , cộng thêm một đống lửa mà thôi.
Ngay cả dựa xuống, cũng chỗ.
Đương nhiên, vì còn nhỏ, nơi đây là núi, cũng dám ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-148-buoc-qua-cong-rao-tre-se-khong-quay-ve.html.]
Có thể , gần như là mở mắt cho đến hừng đông.
Hắn quần áo dày, cũng túi nước và d.a.o găm phòng .
Thứ , chỉ là bộ quần áo rách rưới nhỏ bé đang mặc , cộng thêm hai cục đá lửa.
May mắn , bộ quần áo đó một đêm sấy khô, khô .
Mặc , còn khó chịu nữa.
Mà đá lửa, thể đốt củi ban đêm, sợ dã vật đến gần.
May mắn , đối với mà , nuôi sống bản , luôn dễ dàng hơn nuôi hai .
Không nồi, đào rau dại, gặp suối nước, liền rửa sạch mà nhai sống.
Nếu , sẽ rũ rũ, cứ thế ăn sống.
Tóm là c.h.ế.t đói, cũng c.h.ế.t khát!
Tô Dung Dung ở huyện Lan Hà xa xôi, còn Cẩm Huy đang sống những ngày tháng .
Cũng , đang nỗ lực để trở về.
Nàng mua xong xe la, hai ngày nay nàng vẫn nhịn đau xương bả vai để học cách đ.á.n.h xe.
Không chỉ một nàng, mà ngay cả Tô Cẩm Hồng, Tô Kiều Kiều và Tề Giai Ninh, mỗi ngày đều nàng lôi học.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái là ngày hai mươi chín Tết.
Trong thời gian , ngoại trừ Tô Mạn Mạn vẫn ở Tô gia thôn và hai Chí Minh Chí Viễn còn nhỏ tuổi, những khác đều học cách đ.á.n.h xe la.
Đương nhiên, ngày là ngày Tô Dung Dung mời Dương sư gia, Lâm huyện úy và những khác dùng bữa, cũng là ngày Đại Hổ, ngoài tìm Cẩm Huy, trở về.
Bữa cơm tối hôm đó, đúng như Bách Lí Tranh đó, Tô Dung Dung chỉ dẫn, Hương Dương nấu nướng.
Sau khi các món ăn đều dọn lên bàn, nàng ngoài lộ diện một chút, xin Lâm huyện úy và những khác, tiện thể chúc Tết sớm coi như xong việc.
Chỉ là nàng vẫn rời , vẫn luôn đợi Đại Hổ.
Đợi đến khi yến tiệc bên ngoài tan , thời gian bước giờ Hợi, mới đợi .
Đại Hổ phong trần mệt mỏi trở về, vẻ mặt tiều tụy.
Nhìn thấy Tô Dung Dung, mở cửa thẳng: “Dung Dung cô nương, thật sự xin , tìm .
bên chút manh mối, lẽ chúng thể điều tra theo hướng .”
Tô Dung Dung vốn còn thất vọng, , lập tức tinh thần phấn chấn.
“Có manh mối?”
“ , cái huyện gần phủ thành và Phúc Ninh phủ nhất, gọi là Mục Vân huyện.
Nơi đó đích đến, nhưng theo tin tức nhận , ở khu vực cứu trợ nạn dân ở Mục Vân huyện, nhận Tô Cẩm Huy.
Nói là gặp ở Bình Dương huyện, là cùng một phụ nhân ốm yếu.
Và, gọi phụ nhân đó là nương!”
Bách Lý Tranh vẫn luôn ở bên cạnh Tô Dung Dung, mấy ngày nay ghi nhớ kỹ càng những vùng đất thuộc quản hạt của Phúc Ninh phủ, Khánh An phủ và Mộc Dương phủ.
Nghe , liền giải thích: “Dung Dung, Bình Dương huyện là một huyện thành thuộc Phúc Ninh phủ, giáp ranh Mộc Dương phủ nhất.
Vả , Lan Dục thôn thuộc Bình Dương huyện, chỉ cần vượt qua hai ngọn núi là thể tiến địa phận Mộc Dương phủ.
Nói đúng hơn, là tiến địa phận Mục Vân huyện.
Bởi , những tai dân mà Đại Hổ hỏi thăm, phần lớn là vượt núi mà đến.
Từ đó suy , Cẩm Huy hẳn cũng từ hướng đó trở về.”
Tô Dung Dung cũng chẳng tin tức thật giả , tóm khoảnh khắc , lòng nàng cuối cùng cũng vững vàng hơn đôi chút.
Ngay lập tức nàng : “Tranh ca, tuy mai là ba mươi Tết, nhưng khởi hành về phía đó tìm kiếm.
Huynh ngoài Đại Hổ , nha nào chút quyền cước , cho mượn một ?
Dĩ nhiên, đang trong dịp năm mới, cũng để họ theo chạy công, bổng lộc hàng tháng của họ, thể cấp gấp ba .”
Vừa dứt lời Tô Dung Dung, trong đầu Bách Lý Tranh vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
“Kính mời ký chủ hỗ trợ Tô Dung Dung đến Bình Dương huyện tìm kiếm Tô Cẩm Huy.
Hoàn thành nhiệm vụ, thưởng một tháng tuổi thọ, một trăm giây mua sắm tại Bạch gia đại siêu thị.
Nhiệm vụ là nhiệm vụ bắt buộc, ký chủ thể tự lựa chọn!”