Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 147: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:45:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đói thì ngủ, ngủ sẽ đói!
Chỉ thấy bà nhanh chóng vươn bàn tay gầy gò như chân gà, kéo cánh tay Cẩm Huy, cau mày :
“Không ! Con , nương ?
Hay là, con thấy là gánh nặng, chuẩn bỏ , tự chạy trốn?”
Cẩm Huy hoảng hốt giải thích: “Nương, nhi t.ử !
Trên bếp vẫn còn hai cây rau dại, lát nữa khi nhi t.ử , sẽ nấu sẵn cho , đặt chân giường.
Lát nữa đói thể uống.
Nương yên tâm, nhi t.ử nhất định sẽ trở về.
Đến lúc đó sẽ tìm cách bắt vài con gà rừng, thỏ rừng về, bồi bổ cho .”
Người phụ nhân vui, năm ngón tay siết chặt cánh tay Cẩm Huy.
“Không , con thể .
Ta thế , đến dậy còn , gì đến việc lấy canh rau dại chân giường.
E rằng đợi con trở về, c.h.ế.t đói…”
Nói đến đây, bà lóc ho dữ dội một lúc.
Sau đó sự vỗ nhẹ của Cẩm Huy, bà mới đỡ hơn đôi chút.
Đợi thở dốc qua , bà hồn , sợ phản ứng kịch liệt của sẽ khiến thằng bé bất mãn, lời cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Tiểu Huy, nương cũng lo cho con.
Trước đây đầu con thương, mỗi sắp khỏi thương, mãi đến bây giờ vẫn lành.
Trong Bắc Sơn đó, gấu xuất hiện, nương dám yên tâm để con một ?
Con , trong nhà vẫn còn rau dại ?
Con cứ nấu ăn , đợi nương ngủ một giấc, tỉnh , nương sẽ cùng con !”
Cẩm Huy theo bản năng đưa tay sờ sờ gáy, đó mím môi, cứ thế thẳng phụ nhân giường.
Thấy bà trực tiếp nhắm mắt giao tiếp, thằng bé vốn định ngoài, nhưng hiểu vẫn ở .
“Nương, bây giờ nhiệt độ tuy ấm lên một chút, nhưng vẫn lạnh.
Chúng cũng thể cứ mãi sống bằng rau dại qua ngày.
Chưa đến mùa đông vốn chẳng mấy rau dại, cứ cho là mỗi ngày đều thể đào .
Tuy thì c.h.ế.t đói , nhưng cứ ăn như thế , cơ thể chỉ càng ngày càng tệ thôi.
Nương, nhi t.ử vẫn trong núi.
Ta xem thử, liệu may mắn kiếm một hai con gà rừng, thỏ rừng .
Từ đây vượt qua hai ngọn núi, là thể đến địa giới Mộc Dương phủ.
Nơi đó hơn bên , đến lúc đó sẽ bán gà rừng thỏ rừng, mua ít gạo mì dầu muối trở về.
Nương thể của quá yếu, ăn chút đồ , còn nữa, cũng ăn muối.
Người càng ăn muối, càng sức lực!
Phụ nhân lời , ngoài trong đều vì mà tính toán, trong lòng cảm động là giả.
Chỉ là nàng rõ ràng tình trạng thể của , càng mắt căn bản nhi t.ử của nàng.
Nàng sợ tiểu t.ử một khi , sẽ trở .
Đến lúc đó để nàng một ở đây chờ c.h.ế.t ?
Tuy nàng ăn ngon, cũng khám bệnh uống thuốc, nhưng nàng căn bản thể đ.á.n.h cược!
Người xưa câu “nhân bất vị kỷ, thiên tru địa diệt”, nên, đừng trách nàng nhẫn tâm!
“Không , đồng ý!
Nếu ngươi dám , sẽ c.h.ế.t cho ngươi xem. Đến lúc đó ngươi sẽ là đứa con bất hiếu, là kẻ hại c.h.ế.t nương .
Người đời nếu , đều sẽ phỉ nhổ ngươi!”
Phụ nhân vốn dùng lời để uy h.i.ế.p Tô Cẩm Huy, nào ngờ , trong đầu kịch liệt đau đớn đồng thời, một cảnh tượng chợt lóe lên.
Trong cảnh tượng đó, một phụ nhân rõ mặt, trong một sân viện chỉ mở một khe cửa, vẻ mặt tức giận :
“Ta cho phép con gọi là cha!
Nếu con dám gọi, sẽ c.h.ế.t cho con xem.
Đến lúc đó con sẽ là đứa con bất hiếu, là kẻ hại c.h.ế.t nương .
Sau trưởng tỷ tỷ con , đều sẽ oán trách con.
Còn cha con, ở suối vàng, cũng sẽ c.h.ế.t nhắm mắt—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-147.html.]
Bởi vì ký ức đột ngột ập đến , Cẩm Huy đau đến mức ôm đầu xổm mặt đất.
Hắn kêu đau thành tiếng, nhưng phụ nhân giật kinh hãi.
“Ngươi, Tiểu Huy, con ? Có đau đầu ?”
Tô Cẩm Huy để ý đến nàng, ký ức trong đầu, như bật công tắc, nhanh chóng lướt qua một cảnh tượng.
Tốc độ đó thực sự nhanh, nhanh đến mức căn bản thể nắm bắt.
Hắn chỉ , mắt, căn bản nương của .
Nương của , giam cầm , giam trong một sân viện.
Hơn nữa, nhà cũng con độc nhất, trưởng tỷ tỷ, là đứa nhỏ nhất trong nhà.
Phụ nhân, tức là Từ Oánh, đồng thời cũng là vợ Tô Dã bỏ vì ba năm sinh con.
Nàng vẫn giường, đang ngã đất, sắc mặt đổi liên tục.
Cuối cùng, nàng vẫn dậy, xuống giường.
Tô Cẩm Huy đất, đau đến co quắp thành một cục.
Tuy nhiên mặt hướng về phía giường, thể tin nổi cảnh tượng .
Mèo Dịch Truyện
“Nương”, , là Từ thị, nàng bệnh đến mức giường cũng thể động đậy ?
Tại bây giờ thể dậy, còn thể xuống đất ?
Từ thị còn Tô Cẩm Huy , nhi t.ử của nàng.
Nàng dậy đến bên cạnh Cẩm Huy, cúi nhíu mày .
“Tiểu Huy, con , dậy ?”
Không vì lý do gì, Tô Cẩm Huy khẽ lắc đầu.
“Nương, con đói—”
Từ thị , cứ thế chằm chằm , cũng lời nào.
Ngay khi Tô Cẩm Huy tưởng rằng, nàng dù nấu canh rau dại cho , thì ít nhất cũng bưng bát nước, nàng về giường xuống.
Trong đáy mắt Tô Cẩm Huy đang rũ xuống, nhanh chóng lóe lên một tia thất vọng.
Chưa kịp gì, thấy Từ thị vẻ mặt lạnh lùng :
“Tiểu Huy, nương thể yếu ớt, nổi, đồ ăn cho con .
Con đói , thì nhắm mắt ngủ một giấc .
Ngủ sẽ đói nữa!
Vừa , cũng cần Bắc Sơn bên , tránh cho gấu đen tha .”
Nói đến đây, nàng lẽ cũng như sẽ m.á.u lạnh, khiến Tô Cẩm Hồng ly tâm với nàng.
Vì thế, nàng bổ sung thêm một câu:
“Tiểu Huy, nương chỉ con là con, tuyệt đối cho phép con đùa giỡn với mạng sống của như !”
Tô Cẩm Huy , nhắm mắt .
Hắn cần sắp xếp suy nghĩ thật kỹ, đó nghĩ xem, tiếp theo nên thế nào?
Dù mới chín tuổi, Từ thị cũng thật sự bệnh đến mức giường dậy nổi.
Nếu nàng thà giường, lạnh lùng vì miếng ăn thức uống của cả hai mà vất vả, cũng giúp đỡ.
Nhìn đất, đau đến dậy nổi, cũng quan tâm.
Nhìn mỗi ngày vì nàng uống thêm một ngụm, mà chỉ thể vét chút nước canh rau dại đáy bát, cũng sự thật.
Vậy thì, , cũng cần quan tâm sống c.h.ế.t của nàng ?
Dù , đó nương của , hà tất đến lượt hiếu thuận?
Nghĩ thông những điều , Tô Cẩm Huy nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Cứ như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng dời .
Nếu cần quản Từ thị, thì thể theo ý , rời khỏi nơi , Mộc Dương phủ ?
Hắn luôn cảm thấy, nên về phía đó, ở đó đang đợi .
Theo ánh mặt trời khuất dần về phía tây, lạnh mặt đất càng lúc càng nặng.
Không từ khi nào, Tô Cẩm Huy đang miên man suy nghĩ ngủ tỉnh .
Lần đầu , còn đau như nữa.
Mập mờ, cũng nhớ một điều.
Nương của giam trong một sân viện ở Mộc Dương phủ, một nam nhân giam lỏng.
Chỉ là nam nhân là ai, tên gì, tướng mạo , nhớ !