Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 137: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:45:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Phu nhân điên điên khùng khùng ---

 

Chẳng cho đến tận bây giờ, huyện lệnh, huyện thừa của mấy huyện thành lân cận vẫn đang lo lắng về lương thực của bách tính trong huyện .

 

Còn huyện thành của họ, cần họ bận tâm, chỉ riêng Bách Lý đại nhân một , là thể giải quyết ư?

 

Hiện tại chỉ lo về lương thực, mà thậm chí kinh tế còn phục hồi sáu bảy phần như những năm .

Mèo Dịch Truyện

 

Cho nên, những bản lĩnh, bối cảnh vững chắc như , họ tự nhiên bám chặt lấy mới .

 

Tô Dung Dung lúc tâm trạng quản những đó, lời của Bách Lý Tranh xong, trong lòng nàng nghĩ gì.

 

Tâm nàng cũng bắt đầu càng lúc càng bất an, cho dù xe ngựa đầu cuồng chạy về phía cổng thành, cũng thể xoa dịu.

 

Mà Tô Kiều Kiều, nước mắt lớn giọt càng ngừng rơi xuống.

 

Bách Lý Tranh căn bản bây giờ là tình huống gì, cũng hỏi Tô Dung Dung nguyên nhân cụ thể.

 

Khi xe ngựa đến gần cổng thành, tốc độ chậm , định mở lời, thì thấy rèm xe vén lên.

 

Lúc Tô Dung Dung và Tô Kiều Kiều đều về phía trục xe.

 

“Dung Dung, hai nàng đây là?”

 

Huyện thành ngày giáp Tết, đến vô cùng náo nhiệt, Tô Dung Dung dẫn Tô Kiều Kiều xuống xe.

 

Sau đó Tô Kiều Kiều liền ở cổng thành, mở to hai mắt, dòng qua tấp nập.

 

Mà Tô Dung Dung, trực tiếp một câu: “Tranh ca, tìm !”

 

Dứt lời, nàng liền thành, bắt đầu khắp nơi tìm .

 

Nàng tìm là nương Cẩm Huy, cũng nên hỏi ai, chỉ thể tìm kiếm một cách vô định.

 

Trực giác của nàng mách bảo nàng, nhất định tìm thấy .

 

Nếu hôm nay tìm thấy, e rằng cần tìm nữa.

 

Khi Tô Dung Dung đang tìm , Đào Nha cũng cùng nhà đến huyện thành mua đồ Tết.

 

Đang lúc nàng nương kéo một tiệm tạp hóa, đột nhiên khóe mắt như thể thấy Tô Dung Dung.

 

Nàng dừng bước, về phía đó.

 

Đợi đến khi thấy bóng lưng của Tô Dung Dung từ xa, liền với nương nàng: “Nương, nương cứ bận việc của nương , con hình như thấy Dung Dung .

 

Nàng thể chuyện gấp gì đó, con xem .

 

Một canh giờ nữa, chúng gặp ở cổng thành.

 

Nếu đến lúc đó con vẫn đến, thì cần đợi con, cứ về cùng phụ họ .

 

Con, nương đừng lo, ở đây con quen .”

 

Nói , nàng cũng đợi nương nàng trả lời, tự đuổi theo bóng lưng Tô Dung Dung mà chạy.

 

Nương Đào Nha theo, liền Hạ Hoa cản .

 

“Nương, nương đừng lo, tiểu sẽ .

 

Trước đây nàng cũng cùng Dung Dung ở đây bày quầy hàng lâu như , huyện thành nàng quen thuộc.

 

Dung Dung chỗ dựa là gia đình huyện thái gia, tiểu theo nàng lâu như , ai dám điều mà chọc nàng ?

 

Chọc đến tiểu , cũng nghĩa là chọc đến Tô Dung Dung, nghĩa là chọc đến gia đình huyện thái gia!”

 

Nương Đào Nha lời , nhớ những lời Tô Dung Dung từng đây.

 

Đã là ngày hai mươi tư Tết , Tô Dã vẫn về.

 

Xem , những lời họ , phần lớn là thật.

 

Trong lúc cảm thán như , bà liền dẹp bỏ ý định tìm .

 

Nha đầu Dung đúng là dễ dàng gì, Đào Nha thì cứ .

 

nữa, giúp chút nào chút đó.

 

Huống hồ, nha đầu Dung cũng thật lương tâm.

 

Đào Nha chẳng qua là giúp nàng bày quầy đầy một tháng, chỉ tặng nhiều vải vóc như , còn riêng tư cho hai lượng bạc.

 

Điều khác xa với hai trăm văn ban đầu !

 

Đào Nha vẫn sự đổi trong suy nghĩ của nương nàng, nàng chạy nhanh, một đường đuổi theo .

 

Không bao lâu, nàng thật sự đuổi kịp.

 

“Dung Dung!”

 

Tô Dung Dung đang tìm khắp nơi, thấy tên , nàng thấy Đào Nha, hốc mắt chợt chút nóng lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-137.html.]

“Đào Nha!”

 

Đào Nha hai lời, tiến lên nắm lấy tay nàng, đ.á.n.h giá nàng từ xuống một lượt, quanh, đó hỏi:

 

“Nàng cùng Bách Lý công t.ử điểm an trí của tai dân , ở huyện thành?

 

Nàng đang tìm ai? Không lẽ là Cẩm Huy hoặc thím chứ?”

 

Nàng , đầu quanh.

 

Tô Dung Dung nắm tay nàng, , những xung quanh, :

 

“Chúng vốn lên đường, , khi rời cổng thành, và Kiều Kiều đều bắt đầu cảm thấy khó chịu.

 

Càng rời xa huyện thành, Kiều Kiều càng khó chịu, mà mí mắt cũng bắt đầu giật liên hồi.

 

Sau đó Kiều Kiều , đây khi phụ xảy chuyện, nàng cũng phản ứng như , liền bảo Tranh ca đưa chúng về.

 

Lúc Kiều Kiều đang ở ngoài cổng thành , thành tìm.”

 

Đào Nha vốn cẩn thận, rõ ràng nhất tình hình gia đình nàng, thậm chí còn hiểu hơn cả Liễu Diệu.

 

Nghe quả quyết : “Ta giúp nàng cùng tìm! Vừa hôm nay thành cùng nương họ mua đồ.

 

Đằng nào cũng việc gì, thì giúp nàng tìm.

 

Thế , nàng hai hướng Đông Nam, hai hướng Tây Bắc.

 

Một canh giờ , bất kể kết quả thế nào, chúng hội hợp ở cổng thành!”

 

“Được, cảm ơn nàng Đào Nha!”

 

Đào Nha đưa tay vuốt mái tóc rối của nàng vì chạy.

 

“Nha đầu ngốc, chúng là tỷ , nàng lời cảm ơn thì khách sáo quá , thôi!”

 

Dứt lời, nàng cũng cho Tô Dung Dung cơ hội chuyện, liền theo phân công , bắt đầu tìm .

 

Phàm là những phu nhân và hài t.ử phù hợp tuổi tác, nàng đều sẽ kỹ thêm một chút.

 

Bên Tô Dung Dung cũng chậm trễ nhiều, khi Đào Nha , nàng cũng lập tức bắt đầu tìm kiếm.

 

Thời gian từng chút trôi qua, các nàng từ những con phố phồn hoa náo nhiệt, tìm đến những con hẻm nhỏ yên tĩnh.

 

Phàm là những căn nhà cửa mở, khi các nàng ngang qua, đều sẽ một cái.

 

Thậm chí còn dựng tai lên, lắng âm thanh vọng từ mỗi căn nhà…

 

Ngoài cổng thành, Bách Lý Tranh từ Tô Kiều Kiều mà sự tình.

 

Đồng thời, cũng nhận bức họa.

 

Hắn đưa bức họa cho Đại Hổ, đó dặn dò một hồi bên tai .

 

Rất nhanh Đại Hổ liền cầm bức họa, gật đầu rời .

 

Còn Tô Kiều Kiều, thì đổi sang trục xe ngựa.

 

Bách Lý Tranh tự nhiên sẽ yên gì.

 

Hắn gọi binh lính canh cổng thành đến, bảo họ trông chừng Tô Kiều Kiều, mới với nàng:

 

“Kiều Kiều nàng ở đây trông chừng, giúp đại tỷ nàng tìm .

 

Có chuyện gì, nàng cứ tìm binh lính canh cổng thành, dặn dò .”

 

Tô Kiều Kiều rời mắt khỏi những , trong lòng càng ngày càng khó chịu, gần như đến mức khó thở.

 

Trước đây khi phụ nàng xảy chuyện, nàng cũng phản ứng như .

 

Vậy thì, sẽ là nương ?

 

Nương ở trong thành ?

 

Đáng tiếc, họ định là sẽ thất vọng .

 

Ngày hôm đó, bất kể là Tô Dung Dung, Đào Nha Bách Lý Tranh cùng Tô Kiều Kiều bên , đều thu hoạch gì.

 

Cho đến khi mặt trời ngả về tây, trời bắt đầu tối, thành thưa thớt dần, bọn họ vẫn tìm .

 

Tô Dung Dung lê tấm mệt mỏi, nhấc từng bước chân nặng trĩu như đổ chì, khỏi thành.

 

Nhìn thấy môi nứt nẻ, hai mắt đỏ hoe, nàng nhất thời nên mở lời thế nào.

 

Vẫn là Đào Nha : “Kiều Kiều, trời tối , chúng thành nghỉ một đêm, mai hẵng tìm!”

 

Tô Kiều Kiều trong lòng dẫu cam lòng đến mấy, cũng cửa thành sắp đóng, đành mất hồn mất vía càng xe.

 

Bách Lý Tranh tự đến đ.á.n.h xe.

 

Chẳng mấy chốc khi bọn họ thành, từ một con hẻm nhỏ bên cạnh, một phu nhân điên điên khùng khùng lảo đảo chạy .

 

 

Loading...