Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 120: ---Kiều thị phát điên

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:44:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ừm, tiểu di nghỉ ngơi , xem hai biểu .

 

À đúng , lúc về, Bách Lý phu nhân tặng vài tấm vải bông dày dặn.

 

Lát nữa sẽ bảo Mạn Mạn mang qua, tiểu di xem xem đến lúc đó may quần áo thế nào.

 

Kiều Kiều đứa bé , may vá lắm. Khi ở nhà khác, ai dạy nó.

 

Giờ tuy về , nhưng bận, thời gian dạy. Mà Mạn Mạn thì nóng tính, cũng dạy .

 

Cho nên, chỉ thể nhờ cậy tiểu di thôi!”

 

Trước khi khỏi cửa, nàng nghĩ nghĩ thêm một câu: “Quần áo của hai biểu mỏng manh, tiểu di nếu thời gian rảnh, cho chúng hai bộ.”

 

Tề Giai Ninh giường sưởi, xa, hốc mắt dần nóng lên.

 

Từ từ dâng lên lệ quang, cuối cùng mờ đôi mắt.

 

Từ khi trưởng tỷ đuổi khỏi nhà, nàng từng thư thái như , cũng từng ai quan tâm đến thế…

 

Lúc trong căn nhà sưởi mới sửa sang , Tô Mạn Mạn và Tô Kiều Kiều, mỗi ôm một tấm vải bông mịn màu hồng, nỡ lòng đặt xuống.

 

“Tam tỷ, dạo ăn uống , cũng trắng trẻo hơn nhiều, hợp với màu .

 

Đầu năm tính tuổi tròn, chỉ tính tuổi mụ thì cũng mười một .

 

Muội may một bộ đối khâm nhụ quần, may thêm một chiếc bối tử.

 

Cộng thêm đôi giày bông đang bây giờ, chắc chắn sẽ .”

 

Tô Mạn Mạn gật đầu phụ họa: “Ừm, cũng . Trước đây nắng, chúng đều ở trong nhà, quả thực trắng hơn một chút.

 

Thêm đó ăn uống , dáng vẻ của dường như cũng nở nang hơn.

 

Muội , thấy cũng hơn nhiều. Nếu mặc kiểu quần áo tỷ , chắc hẳn sẽ .”

 

Tô Mạn Mạn đến đây, tiếp lời: “Tấm vải lát nữa cắt một ít đầu hoa, cứ kiểu mẫu đơn, thích hợp để đeo dịp Tết.

 

Đến khi ngoài, hai tỷ chúng sẽ là những cô nương nhất trong những cô gái cùng tuổi trong thôn.”

 

Tô Kiều Kiều yêu vẻ , chỉ nghĩ đến lúc đó ngoài, trở thành đối tượng các cô nương trong thôn ngưỡng mộ, nàng liền kìm mà bật thành tiếng.

 

Ban đầu theo đại tỷ về nhà, nàng chỉ giấy, thể thơm lây nhờ đại ca.

 

Ai ngờ, những ngày như hôm nay?

 

Nàng nghĩ dù bán nhà giàu nha đầu, cuộc sống chắc như bây giờ.

 

Hiện tại nàng lo ăn mặc, chỉ thỉnh thoảng chút việc nhà.

 

Tuy tiền tháng, còn nợ nần, nhưng tiền đồ , cũng lo tính kế.

 

Cuộc sống như , nàng thực sự mãn nguyện!

 

Tam tỷ đúng, đại tỷ là năng lực.

 

Biết còn đợi đại ca thi đỗ công danh, đại tỷ dẫn chúng sống cuộc đời phú quý !

 

Nghĩ , nàng vội vàng : “Tam tỷ, đại tỷ cũng xinh , tỷ tổng cộng chỉ sáu tấm vải , mà nhà chúng bảy , mỗi một tấm.

 

Nếu đại tỷ màu hồng, thì ?”

 

Tô Mạn Mạn chút nghĩ ngợi, liền : “Vậy thì đưa cho đại tỷ, đổi sang màu lam cũng .”

 

Cái nhà đều dựa đại tỷ, thứ đại tỷ , nhất định đưa cho nàng.

 

Làm ai đó nản lòng, cũng thể đại tỷ nản lòng.

 

Trong nhà đại tỷ, chúng họ mới cuộc sống .

 

Tô Kiều Kiều ngẩn , ngay đó nỡ tấm vải trong tay , cuối cùng c.ắ.n răng :

 

“Tam tỷ, màu lam thật sự cũng tệ, đến lúc đó chúng mỗi nửa tấm .

 

Như phối hợp quần áo, chắc hẳn cũng !”

 

Tô Dung Dung tìm đến nơi, hai nha đầu chia xong vải.

 

Thấy nàng, liền : “Đại tỷ, hai tấm màu hồng là của tỷ, và Kiều Kiều dùng chung tấm màu lam đó là .

 

Tấm màu hồng sen còn thì đưa cho tiểu di, đại ca và hai biểu đều dùng màu xanh.”

 

Tô Dung Dung thấy vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu của Kiều Kiều, đưa ngón tay chỉ những tấm vải đó.

 

“Hai đứa mang hết những thứ đến phòng sưởi của tiểu di, từ hôm nay trở , theo tiểu di cùng học nữ công.

 

Mạn Mạn con tuy , nhưng tinh thông, vẫn cần dẫn dắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-120-kieu-thi-phat-dien.html.]

 

Kiều Kiều thì càng cần , đều đến học với tiểu di.

 

Nhớ kỹ, tiểu di tức giận, cũng để nàng quá mệt.

 

Còn nữa, những tấm vải đến lúc đó phân chia thế nào, kiểu quần áo gì, đều lời tiểu di.

 

Ta thấy ba tỷ chúng nhất nên giống , hai đứa thấy ?”

 

Tô Mạn Mạn và Tô Kiều Kiều vội vàng gật đầu lia lịa.

 

Tô Dung Dung nhân lúc các nàng còn rời , tiếp tục :

 

“Giờ là tháng Chạp, thời tiết hơn, thuê một căn nhà ở huyện thành.

 

Đến lúc đó nương và Cẩm Hồng nếu thể về, thì sẽ ở đó.

 

Nếu , đầu sẽ để tiểu di và hai biểu ở.

 

Không gì khác, gia sản nhà chúng như ngày hôm nay, và bạc còn , đều là nhờ sự giúp đỡ của tiểu di năm đó.

 

Hiện nay nàng gặp nạn, đến lượt chúng giúp nàng .

 

Cho nên sang năm tiền thúc tu cho Chí Minh, Chí Viễn tư thục, do nhà chúng chi trả, hai đứa ý kiến gì chứ?”

 

Hai tỷ nhanh chóng lắc đầu.

 

Bản các nàng còn dựa đại tỷ và đại ca, ý kiến gì chứ?

 

Mèo Dịch Truyện

Tô Dung Dung thấy , mỉm gật đầu, đó : “Ta và Đào Nha tỷ của các con, chuẩn huyện thành bày quán bán đồ ăn sáng.

 

Không gì bất ngờ, hai ngày nữa sẽ xuất phát.

 

Mạn Mạn, việc nhà giao cho con. Gặp chuyện, điều gì khó xử lý hoặc chắc chắn, con hãy tìm tiểu di bàn bạc.

 

Tạm thời mà , nhà chúng do con và tiểu di cùng quản lý.

 

Đợi tiểu di huyện thành , đến lúc đó sẽ do con nắm giữ, vấn đề gì chứ?”

 

Đây chính là điều Tô Mạn Mạn cầu còn , thể vấn đề gì.

 

Chỉ thấy nàng thận trọng gật đầu, lớn tiếng : “Không vấn đề gì, đại tỷ cứ yên tâm, bảo đảm sẽ sai sót.”

 

Tô Dung Dung thấy , gật đầu chuẩn .

 

Tô Mạn Mạn vội vàng gọi nàng : “Đại tỷ, tỷ đợi một chút!”

 

Tô Dung Dung chút khó hiểu nàng, Tô Mạn Mạn còn mở miệng, Tô Kiều Kiều :

 

“Đại tỷ, đây quên với tỷ, dưỡng mẫu cũ của tỷ, Kiều thị, bà điên !”

 

Tô Dung Dung lập tức phấn chấn tinh thần: “Sao ? Lúc , hôn mê bất tỉnh ?

 

Chẳng lẽ, tỉnh đó liền phát điên?”

 

Lúc đến lượt Tô Mạn Mạn đắc ý.

 

chỉ thấy nàng lộ vẻ mặt hỉ hả :

 

“Nói cho cùng, cũng chỉ là một sự hiểu lầm!

 

Chuyện là thế , tầm chiều tối ngày hôm , Kiều thị tỉnh .

 

Thế nghĩ đến chuyện của nương và Cẩm Huy, lòng liền khỏi tức giận.

 

Đêm khuya giường, cứ trằn trọc ngủ , bèn chạy đến ngoài cửa nhà ả.

 

Vốn dĩ học theo đại tỷ, xem thể tìm cơ hội nào để đ.á.n.h cho ả một trận .

 

Kết quả thì ? Nửa đêm ả thức dậy vệ sinh.

 

Trời lạnh thế mà ả đặt bô vệ sinh trong phòng, cứ thế chạy chuồng xí.

 

Lúc đó một chút ánh trăng, để thấy, đây chẳng là cơ hội trời cho ?

 

Khi ả định khỏi chuồng xí, liền đầu bù tóc rối đến mặt ả.

 

Kết quả là kẻ lẽ vì quá nhiều chuyện thất đức, liền trực tiếp la làng ma, đó mắt trợn trắng, trượt chân, thế là ngã thẳng hố xí.

 

Ta thấy tình cảnh , chẳng lẽ chạy ?

 

Rồi hôm qua , tối hôm cứ sốt mãi, hạ .

 

Đến khi trời sáng, cả nhà vội vã đưa ả đến huyện thành.

 

Kết quả là, chiều tối trở về, sốt hạ, nhưng cũng hóa điên .”

 

 

Loading...