Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 97.2
Cập nhật lúc: 2024-10-06 13:57:16
Lượt xem: 21
Bình luận có rất nhiều, nhưng những nội dung đều là Lăng Niệm Niệm không xứng với Trình Dục Minh.
[Cô bé dễ thương thích ăn dưa: Có phải Trình gia bị mù không, ở Giang Thành không ai không biết biết Lăng Niệm Niệm là người có đức tính như thế nào, vậy mà anh ấy lại thực sự đính hôn với cô ta, thật là sốc.]
[Sở dĩ không biết: Hóa ra anh ấy cũng chỉ là người nông cạn chỉ quan tâm đến khuôn mặt và thân hình, uổng công tôi thích.]
[Khóc: Lăng Niệm Niệm chỉ là một con điếm quyến rũ, một kẻ kiêu ngạo, độc đoán và không biết gì, sao có thể xứng với anh chứ. Trình gia, đừng để vẻ đẹp đánh lừa.]
[Thỏ nhỏ: Vốn dĩ nghe tin anh bỏ cô ấy, tôi đã vui một ngày một đêm. Nhưng hiện tại... mắt tôi đã đỏ vì khóc.]
Lăng Niệm Niệm càng xem càng tức giận, cô dứt khoát thoát khỏi phần bình luận, tiếp tục xem nội dung weibo của Trình Dục Minh, nhưng khi kéo xuống mới phát hiện đã hơn một năm anh ấy không đăng weibo rồi, từ khi đăng kí vài năm trước đến nay, trên weibo không đăng quá 10 bài, nhưng lại có hơn 5 triệu người hâm mộ, đã ngang bằng cả minh tinh.
Sự quyến rũ của bá chủ quả thực đi kèm với vóng dáng của anh.
Nhưng người gần như đã bỏ weibo này thực sự sáng nay bỗng nhiên đăng nội dung này lên weibo một cách rầm rộ.
Anh đã sẵn sàng chấp nhận làm tiêu đề cho ông nội mình.
“Niệm Niệm, thật sự là bạn?’’ Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một âm thanh quen thuộc.
Lăng Niệm Niệm quay đầu lại nhìn, hóa ra là Trì Hâm Viễn, bên cạnh anh ấy có một cô bé dễ thương, khoảng 11 tuổi, đôi mắt to đen láy, khi chớp chớp rất dễ thương.
Lăng Niệm Niệm mỉm cười, đứng dậy: “Hâm Viễn, thật trùng hợp, đây là ai?’’ Cô chỉ cô bé bên cạnh anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-97-2.html.]
Cô bé không đợi Trì Hâm Viễn giới thiệu liền lên tiếng trước, bước lên nắm lấy tay Lăng Niệm Niệm: “Xin chào chị, em tên Trì Hâm Huyên, là em gái của anh ấy. Em biết chị, chị là chị Niệm Niệm.”
Lăng Niệm Niệm cúi đầu xuống, mỉm cười nhìn cô bé, xoa mái tóc của cô bé, dịu dàng nói: “Xin chào Huyên Huyên, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau, em biết chị à?”
“Ừm, em nhìn thấy ảnh của chị ở trong điện thoại của anh trai, nhìn chị đẹp hơn trong ảnh.” Trì Hâm Huyên cười nói: “Nếu chị không tin, có thể bảo anh trai mở album điện thoại, trong đó có rất nhiều ảnh của chị.”
Trì Hâm Viễn vội vàng kéo cô bé lại bên cạnh mình, mỉm cười lúng túng: “Niệm Niệm, đừng nghe con bé nói linh tinh.”
“Em không nói linh tinh, có bản lĩnh thì đối chất đi.” Trì Hâm Huyên thì thầm.
Lăng Niệm Niệm làm như không nghe thấy gì, liền thay đổi chủ đề: “Tại sao hai anh em lại ở đây?’’
“Tôi đi tham quan triển lãm cùng Huyên Huyên, thuận tiện giúp con bé mua một vài mô hình.”
Trì Hâm Viễn vừa mới nghe thấy em gái nói, gần như để lộ hết tâm ý của mình, mồ hôi cũng toát hết ra rồi. Anh ấy lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười: “Hôm nay trời khá nóng nhỉ’’
“Nóng đâu, ở đây có điều hòa mà.” Trì Hâm Huyên không chút do dự nói ra: “Rõ ràng anh đang chột dạ.”
“Huyên Huyên, em lại nói linh tinh, hôm nay đừng nghĩ anh sẽ mua cho em cái gì.” Trì Hâm Viễn thì thầm vào tai cô bé nói: “Pokemon, một con em cũng đừng nghĩ đến.’’
Trì Hâm Huyên lập tức hoảng sợ, vội gật đầu: “Được được, anh, em sai rồi, em im miệng.”