Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 96.2
Cập nhật lúc: 2024-10-06 13:55:25
Lượt xem: 31
Lăng Niệm Niệm ngượng ngùng cười: “Cậu nói gì thế, đỏ mặt giậm chân gì chứ, nói thế nào thì anh ấy cũng là vị hôn phu của tôi, không phải người khác.”
“Vâng vâng vâng, tôi biết. Nhìn thấy hai người như bây giờ, tôi thật sự vui mừng thay cho cậu, hy vọng cậu và Trình gia có thể hạnh phúc lâu dài.”
Lời nói của Lục Ninh Hân chân thành, cô ấy thật sự hy vọng Lăng Niệm Niệm có thể hạnh phúc. Làm bạn nhiều năm như vậy, tuy rằng tính tình Lăng Niệm Niệm không tốt, nhưng đối với cô ấy thật sự rất tốt.
“Ừm, tôi biết rồi. Vậy tôi cúp máy trước, buổi chiều nếu cậu không có việc gì thì chúng ta đi dạo phố đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại chưa được mấy giây, di động của Lăng Niệm Niệm lại vang lên.
“Ở đâu?” Giọng Trình Dục Minh bình tĩnh không gợn sóng.
Lăng Niệm Niệm hít sâu một hơi, thản nhiên đáp lại: “Ở nhà, vừa mới dậy.”
“Xem tin tức chưa?”
“Rồi.”
“Không có gì muốn nói?” Trình Dục Minh khẽ nhíu mày, tay cầm điện thoại di động dùng chút sức.
Tại sao phản ứng của cô lại lạnh nhạt như vậy?
Mình lên tiếng thay cô mà cô không vui sao?
Tại sao một chút phản ứng kích động cũng không có?
Lăng Niệm Niệm sửng sốt một chút, sau đó cười cười: “Cảm ơn anh đã giúp tôi đánh bay tin đồn bị đá. Nhưng thật sự anh không cần phải làm như vậy, tôi đã đồng ý sẽ đính hôn, đến lúc đó chỉ cần làm thôi, những lời đồn này tự nhiên sẽ tự sụp đổ. Hôm nay anh làm như vậy không phải muốn lên hot search sao?”
“Hóa ra điều tôi làm là dư thừa.”
Trình Dục Minh lạnh lùng nói, giây tiếp theo điện thoại đã bị cúp, bên trong truyền đến tiếng "Tít tít".
Nhanh chóng và dứt khoát
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-96-2.html.]
Người này sao lại thích cúp điện thoại như vậy?
Là thấy cô không cảm kích nên tức giận sao?
Anh có gì phải tức giận, lúc trước chính anh nói kết thúc mà, giờ có quyền tức ư?
Chẳng lẽ là muốn cô mang ơn anh?
Mấy ngày nay cô bận rộn công tác nên quên đến bệnh viện thăm ông nội, anh cảm thấy cô diễn không tốt?
Rơi vào đường cùng, cô đành phải mở wechat, lật tới khung chat của Trình Dục Minh.
[Lăng Niệm Niệm: Tôi không có ý đó, tôi thật sự rất cảm ơn anh. Ông nội còn đang nằm viện đúng không? Buổi chiều tôi có thời gian muốn qua thăm ông nội.]
Đợi vài phút, đối phương vẫn không trả lời tin nhắn.
“Tiểu thư, ăn cơm thôi.” Dưới tầng truyền đến tiếng dì Hồng.
“Da, cháu tới ngay đây.”
Lăng Niệm Niệm nhìn thoáng qua hộp thoại không hề phản ứng, thở dài một tiếng, đành phải để điện thoại di động xuống tiếp tục sạc pin, xuống tầng ăn cơm.
Bởi vì hôm nay chỉ có một mình cô nên dì Hồng làm ba món đều là món phổ biến ở Giang Thành.
Lăng Niệm Niệm cầm đũa nếm vài miếng, cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, liền nói: “Dì Hồng, lần sau khi con ở nhà một mình, có thể làm chút món Tứ Xuyên hoặc món Hồ Nam ăn một chút không?”
dì Hồng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu thư, từ lúc nào mà cô biết ăn cay thế?”
“Gần đây bạn cháu dẫn đi ăn vài lần, thấy rất ngon. Tuy nhiên dì đừng nói cho cha mẹ cháu, bí mật giữa chúng ta được không? Cháu không muốn họ khinh bỉ nó.”
Lăng Viễn và Diêu Phương đều sinh ra và lớn lên ở Giang Thành, khẩu vị thanh đạm không ăn cay.
Dì Hồng cười: “Được, vậy cô chờ một chút, bây giờ tôi đi xào đậu hũ Ma Bà”.
Hai mắt Lăng Niệm Niệm tỏa sáng, vui vẻ nói: “Được, cảm ơn dì Hồng.”