Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 95.2
Cập nhật lúc: 2024-10-02 23:13:58
Lượt xem: 44
…
Xe của Trình Dục Minh dừng lại trước cửa Lăng gia.
Khu biệt thự này vào buổi tối rất yên tĩnh, ngoài trừ thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy xe cộ qua lại vào ban đêm thì trên đường khó có thể nhìn thấy bóng người.
“Dục Minh, tôi về nhà trước.” Lăng Niệm Niệm vừa nói vừa tháo dây an toàn, đưa tay chuẩn bị mở cửa.
“Đợi chút đã.” Trình Dục Minh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Lăng Niệm Niệm có chút khỏ hiểu nhìn Trình Dục Minh hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Trình Dục Minh: “Về tin tức kia, không ảnh hưởng gì tới gia đình cô chứ?”
“Không có việc gì, anh quá coi thường gia đình tôi rồi, Lăng gia chúng tôi không đến mức vì chút suy đoán không có căn cứ mà ảnh hưởng.” Lăng Niệm Niệm thoải mái nói.
Cô thực sự không có vẻ gì là không vui vì câu nói kết thúc của anh.
Vì vậy, tiếng khóc nức nở của cô trong video kia thực ra như những gì cô nói chứ không phải đau khổ vì tình cảm của họ đã kết thúc.
Có phải bây giờ cô hoàn toàn hết hy vọng với anh rồi không?
Nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ đến khi sự thật được công bố sẽ không ai làm phiền ai nữa.
Anh cũng có thể thực hiện lời hứa với mẹ mình.
“Vậy thì tốt rồi.” Trình Dục Minh cười nhạt: “Chuyện như đêm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Hả?”
Lăng Niệm Niệm không phản ứng kịp, hồi tưởng lại mới biết anh đang nói đến chuyện Lăng Sương Sương và Tần Duyệt bỏ rơi cô.
“Anh nói chuyện kia à, không sao cả, sớm muộn gì cũng sẽ được làm sáng tỏ.” Lăng Niệm Niệm thờ ơ nói.
Phản ứng này của cô khiến Trình Dục Minh đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-95-2.html.]
Cô thật sự không quan tâm sao?
“Ngày mai cô nhớ xem Weibo.” Trình Dục Minh đột nhiên nói những lời không đầu không đuôi.
Lăng Niệm Niệm mơ hồ “À” một tiếng, sau đó đưa tay mở cửa xe: “Vậy tôi đi đây, tạm biệt.”
Lúc chạy xe trở về, suy nghĩ của Trình Dục Minh rất hỗn loạn.
Anh nhớ lại chuyện ở quán bar, nhìn thấy Lăng Sương Sương và Tần Duyệt đi tới trước mặt Lăng Niệm Niệm liền nhịn không được mà tới gần quan sát.
Là lo lắng Lăng Niệm Niệm sẽ làm gì Lăng Sương Sương?
Hay là lo lắng Lăng Sương Sương sẽ nói những điều không nên nói?
Chính bản thân anh cũng không biết, chỉ là muốn chạy theo xem thử.
Đợi đến khi Tần Duyệt nói ra những lời khó nghe như vậy, phản ứng đầu tiên của anh dĩ nhiên là muốn tiến lên và nói lớn cho cô ta biết, nhưng anh chưa kịp hành động thì Lăng Niệm Niệm đã ra tay.
Tuy lời Tần Duyệt nói là sự thật, nhưng anh không đành lòng nghe người khác nói như vậy với Lăng Niệm Niệm.
Anh có thể nói như vậy với cô nhưng người khác thì không thể.
Đặc biệt là khi Lăng Sương Sương nói ra câu mà trước đây chính anh đã từng nói với Lăng Niệm Niệm, anh không hề nghĩ ngợi liền xông lên bắt lấy cánh tay của Lăng Niệm Niệm, nói với mọi người rằng họ vẫn còn ở bên nhau.
Thật sự là vì ông nội sao?
Hay là vì không muốn nhìn thấy cô xấu hổ?
Bản thân Trình Dục Minh cũng không phân biệt được.
Đầu óc anh rối như tơ vò, cuối cùng tựa lưng vào ghế sau nặng nề ngủ thiếp đi.
Khi nào anh mới có thể đối mặt với trái tim mình đây?