Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 93.2
Cập nhật lúc: 2024-10-02 23:07:33
Lượt xem: 38
Cũng may Niệm Niệm không phải loại dễ bị bắt nạt, tính ra thì bạn của Lăng Sương Sương thật xui xẻo, dám động đến người không nên động.
"Nhưng mà, sao Trình gia lại đưa Niệm Niệm đi nhỉ? Họ không phải..." Lục Ninh Hân đầy thắc mắc.
Diệp Hiểu Điềm khẽ nhếch môi: "Đó đều là truyền thông đoán bậy cả thôi, Trình gia còn nói đính hôn vẫn tiếp tục mà."
"Thật á?" Lục Ninh Hân mở to mắt đầy phấn khích.
"Tất nhiên, nhiều người ở đây đều nghe rõ. Anh ấy còn bảo Lăng Sương Sương đừng có nói bậy nữa, nhìn vẻ mặt của cô ta lúc đó thật là quá đã."
Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Một người nói thêm: "Đúng thế, Lăng Sương Sương đó vừa nhìn đã biết là kiểu giả tạo, cái dáng vẻ điệu đà đó thật là ghê tởm. Mình nghĩ chắc chắn cô ta đã xúi giục bạn mình mới dám nói năng như vậy với Lăng Niệm Niệm."
"Đúng, đúng."
...
Lăng Sương Sương và Tần Duyệt tức tối rời khỏi "Dạ Sắc" đi sang một quán bar khác đối diện để uống rượu.
Một két bia nhanh chóng được đưa lên, Lăng Sương Sương cầm lấy chai bia rồi tu ừng ực.
Tức c.h.ế.t mất thôi.
Rõ ràng kế hoạch lần đó đã thành công, là Trình Dục Minh đích thân nói kết thúc với Lăng Niệm Niệm, sao bây giờ lại đứng ra nói tiếp tục đính hôn?
Lăng Niệm Niệm đó rốt cuộc có phép thuật gì, có thể khiến cho cuộc hôn nhân đã c.h.ế.t này sống lại?
Cô ta nheo mắt, uống từng ngụm bia.
"Sương Sương, cậu đừng uống nhanh thế, cẩn thận bị sặc."
Tần Duyệt đưa tay muốn giật chai bia trong tay cô ta, nhưng bị cô ta né đi.
Lăng Sương Sương uống cạn một chai, nhìn Tần Duyệt: "Duyệt Duyệt, uống với tớ đi." Nói rồi đưa một chai bia đến trước mặt Tần Duyệt: "Đêm nay không say không về."
"Sương Sương, tớ có thể rót ra ly uống không? Uống thế này mình thật sự không quen." Tần Duyệt e dè nhìn chai bia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-93-2.html.]
"Sao, ngay cả cậu cũng muốn làm tớ không vui à?" Giọng Lăng Sương Sương mang chút lạnh lùng.
"Không, không, sao tớ lại thế chứ. Mình mãi mãi là bạn tốt nhất của cậu." Tần Duyệt vội vàng cầm lấy chai bia, chạm ly với Lăng Sương Sương: "Nào, uống."
"Nếu là bạn thì uống cạn với tớ." Lăng Sương Sương cầm lấy chai bia tu ừng ực.
Tửu lượng của Lăng Sương Sương vốn rất tốt, trước đây vì cha và anh trai mà cô ta không ít lần đi tiếp khách, nên mới luyện được tửu lượng như vậy.
Tần Duyệt tất nhiên không dám không nghe, cũng cầm chai bia lên tu, nhưng vì không quen uống nên mới uống được vài ngụm đã bị sặc, ho sặc sụa.
Quả nhiên là đồ vô dụng.
Lăng Sương Sương khinh bỉ trong lòng, nhưng gương mặt lại thể hiện sự quan tâm, đặt chai bia xuống, vỗ lưng Tần Duyệt: "Duyệt Duyệt, cậu không sao chứ?"
"Khụ khụ khụ."
Ho một hồi lâu, cuối cùng Tần Duyệt cũng dừng lại, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn: "Không sao, không sao."
Lăng Sương Sương nhìn cô ta với vẻ mặt đầy lo lắng, đưa tay sờ vào bên má vừa bị Linh Niệm Niệm tát: "Mặt của cậu bị chị tớ tát có đau không? Tớ còn thấy dấu tay đỏ trên đó."
Nhắc đến cái tát,Tần Duyệt lập tức giận sôi lên.
Cô ta chửi bới: "Con tiện nhân đó, dám đánh tớ, nếu không phải Trình gia ở đó thì tớ thật sự đã đánh trả rồi."
Lăng Sương Sương khẽ cười thầm: Lúc đó ngay cả Trình Dục Minh chưa xuất hiện thì cậu cũng không dám đánh trả, còn để tớ ra mặt thay. Nếu không phải vì cậu vô dụng, tớ cũng chẳng phải nói ra câu đó, để Trình Dục Minh làm tớ mất mặt như thế.
"Thôi bỏ đi, dù sao chị ấy cũng là chị mình, đừng so đo làm gì. Chị ấy vốn đã quen thói ngang ngược, thích đánh người mà." Lăng Sương Sương thở dài: "Chỉ tội cho gương mặt trắng nõn của cậu, mãi mà vẫn chưa hết đỏ, hình như còn sưng nữa."
Nghe nói bị sưng, Tần Duyệt có chút lo lắng: "Không thể nào, vậy phải làm sao bây giờ? Mai công ty cha tớ có tổ chức một bữa tiệc rượu tiện thể tớ đi xem mắt luôn, nếu có thiếu gia nhà giàu nào đó thì có thể làm quen, nhưng với bộ dáng này thì đi kiểu gì đây?"
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều tại tiện nhân đáng c.h.ế.t kia, nhất định tớ sẽ không tha cho cô ta."
Lăng Sương Sương lo lắng kéo tay cô ta, khuyên nhủ: "Duyệt Duyệt, cậu đừng làm xằng bậy."
"Không sao, cậu yên tâm, trong lòng tớ biết rõ." Tần Duyệt nhếch môi, sau đó đứng dậy: "Sương Sương, tớ đi vệ sinh đây, cậu ở đây chờ tớ."
"Được, cậu đi đi."
Tần Duyệt vừa rời đi, trên mặt Lăng Sương Sương liền lộ ra một tia đắc ý: Chị gái, xem ra sau này chị phải cẩn thận một chút nha.