Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 89: Lo lắng thay
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:20:02
Lượt xem: 48
Ngày hôm sau, tại tầng 22 cao ốc Lăng Viễn.
“Tiểu Mục, Niệm Niệm, hai người qua đây.” Hàn Đình gọi vọng lại.
Nghe vậy hai người đứng dậy đi theo Hàn Đình bước vào thang máy rồi lên tới tầng cao nhất.
Bước đến trước cửa phòng chủ tịch, anh ta dẫn bọn họ vào trong.
“Chủ tịch Lăng, tôi đưa người tới rồi.”
Lăng Viễn ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy Lăng Niệm Niệm đã có dáng vẻ của một nhân viên văn phòng chuyên nghiệp đứng giữa ba người, ông ấy mỉm cười nói: "Mọi người ngồi đi, hôm nay gọi mọi người đến đây chủ yếu là muốn hiểu rõ một chút tiến độ của việc viết báo cáo nghiên cứu."
Nói xong ông đưa bản báo cáo nghiên cứu đã in ra từ trước: “Cầm lấy đi, chúng ta sang phòng họp bên kia nói chuyện.”
Lăng Viễn dẫn ba người vào phòng họp độc lập trong phòng chủ tịch, sau đó kéo rèm xuống.
"Tôi đã đọc qua bản báo cáo. Ban đầu công ty đánh giá rất cao về khu đất này và có ý định mua lại để thực hiện các dự án cao cấp. Báo cáo nghiên cứu của mọi người cũng khẳng định quyết định này là đúng. Thế nhưng bây giờ trong đó có một thông tin mấu chốt. Tôi muốn biết mức độ đáng tin cậy của nó.”
Hàn Đình nói: “Chủ tịch Lăng, bản báo cáo này là Tiểu Mục đảm nhận, Niệm Niệm là trợ lý của cậu ta nên để Tiểu Mục giải thích tình huống cụ thể đi.”
Nghe vậy ông ấy nhìn Mục Trì Tiện rồi khẽ gật đầu ra hiệu cho anh ta bắt đầu.
Mục Trì Tiện cầm lấy bản báo cáo lật đến trang nào đó rồi nói: "Chủ tịch Lăng, thông tin mấu chốt này kỳ thật là trợ lý của tôi Niệm Niệm phát hiện ra, tôi nghĩ tình huống cụ thể nên để cô ấy giải thích thì tốt hơn."
“Ồ?” Lăng Viễn cao giọng, hứng thú nhìn Lăng Niệm Niệm: “Vậy thì cô hãy giải thích đi.”
Lăng Niệm Niệm hắng giọng, cô cũng không luống cuống mà đơn giản tóm tắt tình huống ngày hôm đó rồi kể lại, sau đó nói thêm: "Chuyện là như vậy, độ tin cậy của tin tức này không cao, nhưng tôi cảm thấy vì lý do an toàn công ty nên có người cùng giám đốc bên kia hỏi thăm một chút. Nếu tin là sự thật thì tốt nhất chúng ta nên từ bỏ mảnh đất này, với một dự án lớn như vậy, chúng ta cần phải thận trọng, không nên mạo hiểm quá lớn, nếu không có thể gây ra tổn thất to lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-89-lo-lang-thay.html.]
Mục Trì Tiện nghe xong thì bất ngờ nhìn Lăng Niệm Niệm: Không ngờ cô gái này còn trẻ nhưng đã dám nói như thế trước mặt chủ tịch..
Trong lòng anh ta lo lắng thay cô.
"Ừ, có lý, chuyện này tôi có sự sắp xếp của mình, hai người cứ việc ra ngoài trước." Ông ấy chỉ vào Lăng Niệm Niệm nói: "Nữ đồng nghiệp này ở lại đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Nghe vậy hai người liền rời đi và cánh cửa lại đóng lại.
Lăng Niệm Niệm lập tức thu hồi vẻ nghiêm túc, cười hì hì chạy tới trước mặt Lăng Viễn, đặt hai tay lên vai ông ấy: "Ba, vừa rồi ba diễn tốt quá, con thật sự cho rằng chúng ta không hề quen biết nhau đấy, haha."
"Con đã nói với ba rằng, con hy vọng có thể làm người bình thường ở công ty làm việc nên đương nhiên ba sẽ không làm hỏng." Lăng Viễn vỗ vỗ tay cô, cười nói: "Tiểu Mục kia rất lợi hại, con đi theo cậu ta có thể học hỏi được nhiều điều, ba tin rằng về sau con có thể tự mình gánh vác một phía.”
Dừng một chút ông lại nói thêm: “Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của cậu ta, có lẽ thực sự là không biết thân phận của con. Nhìn bộ dạng vừa rồi cậu ta lo lắng cho con, ba liền muốn cười.”
"Dạ, Mục lão sư thật sự rất tốt, anh ấy không thích buôn chuyện, làm việc nghiêm túc, thực sự có năng lực." Lăng Niệm Niệm khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Được rồi, ba rất vui mừng khi thấy gần đây con đang tập trung vào dự án. Nếu thông tin quan trọng mà con báo cáo được xác nhận, vậy thì con thực sự đã lập một công lao lớn cho công ty và tiết kiệm được hàng tỷ khoản lỗ." Lăng Viễn hài lòng nói: “Ba thấy con không còn để ý tới Trình Dục Minh nữa thì yên tâm rồi.”
Lăng Niệm Niệm cười: "Ba, thật ra còn có một chuyện con chưa nói với ba. Bọn con đã lại làm hòa với nhau rồi, lễ đính hôn sẽ tiếp tục như bình thường."
"Thật sao? Chuyện xảy ra từ lúc nào?"
Lăng Viễn có chút kinh ngạc. Cảm xúc của người trẻ tuổi bây giờ này càng ngày càng khó hiểu.
"Là hôm qua. Vì vậy, ba đừng quá lo lắng cho con."