Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 82: Nói lời hay ho hơn đi
Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:09:56
Lượt xem: 21
Chiếc xe chạy như bay, không đến 40 phút đã dừng lại trước cửa bệnh viện Từ Nhân.
“Không cần trả lại.” Lăng Niệm Niệm bỏ lại hai tờ 100 tệ, vội vàng xuống xe vọt vào đại sảnh bệnh viện, chạy về phía phòng ông nội.
Lúc đi tới cửa phòng bệnh, cửa đang đóng, bên trong truyền đến tiếng đối thoại đứt đoạn.
Lăng Niệm Niệm đi tới cửa rồi gõ.
“Vào đi.”
Vừa đi vào, trong phòng đã chật ních người, cả nhà Trình gia đều ở đây, đối với Trình Ngạo Thiên trên giường bệnh quan tâm đầy đủ.
Ngay cả Trình Hạo Nghĩa cùng Lục Phượng Nghi đều đỏ hốc mắt đứng ở một bên.
Lăng Niệm Niệm đẩy cửa đi vào, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía cửa, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Phượng Nghi chạm vào cánh tay Trình Hạo Nghĩa, cúi đầu nói thầm: “Sao nó lại tới đây? Không phải đã bị con trai lớn của anh đá rồi sao? Còn có mặt mũi chạy tới đây à? Hơn nữa còn tay không tới, thật sự là một chút lễ đạo cũng không hiểu.”
“Đừng nói lung tung, ông nội gọi nó tới đây đấy.” Trình Hạo Nghĩa hạ thấp giọng.
Trình Cảnh Đào chớp mắt đi tới, ngoan ngoãn nói: “Chị Niệm Niệm, chị đến rồi.”
Lăng Niệm Niệm khẽ gật đầu, đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trình Ngạo Thiên, cô nghẹn ngào nói: “Ông nội, cháu đến rồi, thân thể ông thế nào?”
Rõ ràng lần trước lúc đến Hòa Viên, ông vẫn cường tráng như vậy, sao nói ngất là ngất?
“Niệm Niệm, lại đây.” Giọng nói Trình Ngạo Thiên hơi khàn khàn, bất lực vươn tay ra.
Khóe mắt Lăng Niệm Niệm đỏ lên, đưa tay bắt lấy tay Trình Ngạo Thiên, nó hơi lạnh lẽo, đó là dấu vết của năm tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-82-noi-loi-hay-ho-hon-di.html.]
Cô ngồi xổm bên giường, ngửa đầu nhìn Trình Ngạo Thiên: “Ông nội, bác sĩ nói thế nào?”
Trình Ngạo Thiên không trả lời ngay, mà nói với những người khác: “Mọi người ra ngoài hết đi, Dục Minh, cháu ở lại.”
Lục Phượng Nghi căm giận liếc mắt nhìn Lăng Niệm Niệm, miệng giật giật không biết nói câu gì, vẻ mặt không tình nguyện lôi kéo Trình Cảnh Đào đi ra ngoài.
“Vậy chúng con đi ra ngoài trước, tối lại đến thăm ba. Ba chú ý nghỉ ngơi nhé.” Trình Hạo Nghĩa nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.
“Hừ, trong đầu lão già kia chỉ có con trai lớn của anh, sớm biết như vậy em đã không tới.” Lục Phượng Nghi tức giận nói.
“Đó là ba anh, miệng em có thể nói những lời hay ho hơn được không?” Trong lòng Trình Hạo Nghĩa cũng không thoải mái, cứ như vậy bị ba mình đuổi ra ngoài đương nhiên rất tức giận.
“Được, Trình Hạo Nghĩa, bây giờ anh càng ngày càng có cốt khí, dám nói như vậy với em.” Lục Phượng Nghi nói tiếp: “Có bản lĩnh làm thế trước mặt con trai lớn của anh không? Đồ vô dụng.”
“Được được được, anh sai rồi. Nhưng tương lai chúng ta vẫn phải dựa vào ba.”
“Đó không phải do anh không có năng lực sao?” Lục Phượng Nghi liếc ông ta một cái, kéo Trình Cảnh Đào dặn dò: “Tiểu Đào, con cần phải cố gắng hơn nữa, không được để anh trai con khinh thường.’
Trình Cảnh Đào rầu rĩ gật đầu.
Cậu ta không chịu nổi sự độc mồm độc miệng của mẹ mình và sự uất ức của cha mình nữa, có đôi khi thậm chí muốn rời xa bọn họ. Nhưng cậu ta vừa mới tốt nghiệp đã dọn ra ngoài, với tính cách Lục Phượng Nghi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lục Phượng Nghi còn líu ríu nói không ngừng, Trình Cảnh Đào có chút không kiên nhẫn: “Mẹ im lặng một chút được không, đây là bệnh viện.”
“Được được được, mẹ không nói nữa.” Lục Phượng Nghi đứng dậy: “Con muốn ăn gì, mẹ ra ngoài mua cho con.”
“Không cần.”
Trình Cảnh Đào nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đang đóng chặt, trong lòng vẫn cầu nguyện: Ông nội, mau mau khỏe lại đi.