Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 75: Lấy lại công lý
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:36:25
Lượt xem: 44
Tần Duyệt kéo cánh tay Lăng Sương Sương đi song song trên Quảng Trường Nhân Dân, mỗi người cầm một cái kẹo bông gòn trong tay, vẻ mặt tươi cười trông rất vui vẻ.
“Sương Sương, loại độc phụ như cô ta bị Trình gia đá đúng là đáng đời, ai bảo cô ta không kiêng nể gì khi dễ cậu chứ. Tôi nói này, may mà hôm nay cậu gặp cô ta ở tập đoàn Ngạo Thiên, nếu không cũng không có ai ra mặt thay cậu đâu.” Tần Duyệt ăn một miếng kẹo bông gòn, tiếp tục nói: “Cậu quá yếu đuối, luôn bị cô ta bắt nạt. May mà Trình gia là người hiểu chuyện, không bị sắc đẹp hấp dẫn, thay cậu trút giận.”
“Hả?” Lăng Sương Sương liếc cô ta một cái.
Trong lòng Tần Duyệt lộp bộp một chút, vội vàng khoát tay: “Tớ, tớ không có ý đó, ý của tớ là mặc dù cô ta xinh đẹp, nhưng khi so với cậu, một người xinh đẹp thoát tục, thì không cùng đẳng cấp, ha ha.”
Vẻ mặt Lăng Sương Sương khôi phục như thường, mang theo vẻ ốm yếu mềm mại khiến người khác thương tiếc.
“Aiz, Duyệt Duyệt, cậu không biết đâu, thực ra anh ấy đã tự trách bản thân. Vốn dĩ anh ấy không muốn chia tay, chị ấy là chị của tớ nên tớ hy vọng chị ấy có thể hạnh phúc hơn ai hết. Nhưng chị ấy dường như có thành kiến với tớ thì phải, luôn cho rằng tớ muốn cướp chồng tương lai, nên mới nhiều lần xuống tay với tớ. Đó là lỗi của tớ, tớ không nên đến tập đoàn Ngạo Thiên tìm Trình gia, như vậy sẽ không khiến chị ấy hiểu lầm, cũng sẽ không phát sinh chuyện sau đó.”
Lăng Sương Sương vừa nói, vừa đỏ hốc mắt, giọng nói dịu dàng.
“Sương Sương, cậu quá hiền lành rồi, vì loại người này không đáng. Vốn dĩ đây không phải lỗi của cậu.” Tần Duyệt an ủi, đưa tay lau nước mắt giúp cô ta.
“Tớ thật sự chỉ muốn cảm ơn anh ấy, không có ý khác. Nhưng tại sao chị ấy lại không tin. Bây giờ cục diện như này, nếu như bọn họ từ hôn thật, gia gia trở về chắc chắn sẽ mắng c.h.ế.t tớ.” Lăng Sương Sương mím môi, nước mắt giàn dụa.
“Đừng sợ, đó không phải lỗi của cậu, ông nội nhất định sẽ không trách cậu đâu.” Tần Duyệt mỉm cười vỗ vỗ lưng cô ta: “Đi thôi.”
Hai người đi được vài bước, đột nhiên phát hiện phía trước biển người đang vây xem cái gì đó, ở trong đám người truyền tới một bản nhạc buồn.
Lăng Sương Sương nhíu mày: Giọng hát này có chút quen tai.
“Đi, Sương Sương, chúng ta đi góp vui.” Tần Duyệt lôi kéo cô ta chui vào trong đám người.
Lăng Sương Sương nghi ngờ mặc Tần Duyệt kéo mình chen vào bên trong, cuối cùng cũng chen được vào giữa đám người.
Tần Duyệt ngạc nhiên, che miệng thiếu chút nữa đã hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-75-lay-lai-cong-ly.html.]
“Sương Sương, là chị họ cậu. Cô ta đang khóc hát bài “Chia tay vui vẻ”, xem ra bị Trình gia đá nên đau lòng rồi.” Tần Duyệt ghé vào tai cô ta trầm ngâm nói. Lăng Sương Sương trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Niệm Niệm ở giữa đám người nhắm mắt rơi lệ hát, không dám tin.
Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Sao lại không để ý mặt mũi mà hát bài "Chia tay vui vẻ" trước mặt nhiều người như vậy?
Là sợ người khắp thiên hạ không biết cô ta bị Trình gia đá ư?
Đang nghĩ ngợi, Tần Duyệt đã lấy điện thoại di động ra, mở máy ảnh ấn nút quay video, bắt đầu ghi hình Lăng Niệm Niệm đang hát tình ca.
Lăng Sương Sương giả tạo cướp điện thoại di động của Tần Duyệt: “Đừng quay, chúng ta không thể để cho người khác biết chị ấy làm chuyện mất mặt như vậy, nếu bị những người khác biết, chị ấy sẽ bị người khác cười nhạo.”
Tần Duyệt né tránh, chặn tay Lăng Sương Sương, cười trộm: “Sương Sương, tớ biết cậu thiện lương hay không đành lòng. Nhưng Tần Duyệt tớ cũng không có gì phải cố kỵ, cô ta dám đối với cậu như vậy, tớ sẽ thay cậu đòi lại công lý.”
Cô ta giơ điện thoại di động tiếp tục quay chụp, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
“Duyệt Duyệt, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”Lăng Sương Sương lạnh lùng chất vấn: “Nói thế nào đi chăng nữa đó cũng là chị tớ, chúng ta không thể như vậy.”
“Sương Sương.” Tần Duyệt nói: “Là chính tớ muốn làm như vậy, không liên quan đến cậu, cậu cũng đừng tự trách. Đến ngày mai, toàn bộ Giang Thành sẽ biết Lăng Niệm Niệm bị Trình gia đá, ở chỗ này hối hận.”
“Cậu là bạn tớ, chắc chắn người khác sẽ nghi ngờ là tớ sai khiến cậu.” Mặt Lăng Sương Sương lộ vẻ khó xử: “Đến lúc đó tớ nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.”
Tần Duyệt cười cười, cầm tay cô ta: “Đừng sợ, chuyện này tớ sẽ làm hoàn hảo, chắc chắn sẽ không để người khác biết là tớ làm. Cậu xem hiện trường hơn một nghìn người, ai cũng có thể trở thành người đăng video, đúng không? Lăng Niệm Niệm cô ta dám làm là đã không sợ bị người ta quay, dù sao da mặt của cô ta còn dày hơn da trâu.” Khóe miệng cô ta giật giật, khinh thường nhìn Lăng Niệm Niệm.
“Nhưng, Duyệt Duyệt, tớ thật sự không muốn làm như vậy, cậu đừng làm thế nữa được không?” Lăng Sương Sương môi mím thành một đường thẳng tắp, kéo tay Tần Duyệt.
“Ừ, tớ biết rồi, không quay nữa.” Tần Duyệt tắt máy, kéo tay cô ta gạt đám người ra: “Chúng ta đi dạo chỗ khác đi.”
“Ừ.” Lăng Sương Sương gật đầu, ở nơi Tần Duyệt không nhìn thấy, khóe môi hơi cong lên.