Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 53: Ác mộng
Cập nhật lúc: 2024-09-08 21:23:21
Lượt xem: 65
Trình Dục Minh ngồi trước quầy hàng vừa ăn vừa nhìn điện thoại di động.
Là quầy bán phở lần trước anh ăn khuya cùng Lăng Niệm Niệm.
Giao diện điện thoại di động của anh dừng lại ở cuộc trò chuyện với Lăng Niệm Niệm, như có điều suy nghĩ.
Vừa rồi tay suýt nữa tay anh đã không kiềm chế được mà nhắn lời chúc ngủ ngon, may mắn lý trí của anh kịp thời ngăn cản hành vi này.
Buổi tối anh không ăn cơm, từ lúc rời khỏi nhà Lăng Niệm Niệm, ma xui quỷ khiến liền đến trước quầy hàng này ăn phở.
Rõ ràng phở ở đây có mùi vị bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, nhưng nó lại khiến anh nhớ nhung.
Lúc chờ phở, anh lấy điện thoại di động ra nhìn, có tin nhắn wechat bạn bè gửi tới, cũng có cuộc gọi của Âu Dương, nhưng anh lại mở cuộc trò chuyện wechat với Lăng Niệm Niệm ra một lần nữa.
Không ngờ lại thấy trên cuộc trò chuyện hiển thị: Đối phương đang nhập…
Và nó kéo dài trong vài phút.
Anh nhìn chằm chằm hộp thoại kiên nhẫn chờ, cho đến khi phở đã được bưng lên nhưng Lăng Niệm Niệm vẫn chưa gửi tin nhắn.
Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?
Đến khi mất hết kiên nhẫn, Trình Dục Minh không kiềm chế được bản thân, chủ động gửi qua hai chữ kia.
Khi nhìn thấy tin nhắn Lăng Niệm Niệm trả lời, anh liền nhíu mày.
Cô chỉ muốn hỏi anh về nhà chưa mà do dự lâu như vậy à?
Lăng đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, duy ngã độc tôn kia đi đâu rồi?
Cô quan tâm đến cảm nhận của mình như thế.
Trình Dục Minh gắp một miếng phở nhét vào miệng, cảm thán: Ừ, ngon!
Lúc tính tiền, dì chủ quán mỉm cười với anh: “Chàng trai trẻ, sao không đi với cô bạn gái xinh đẹp kia?”
“Gần đây cô ấy không làm thêm giờ.”
“À, thì ra là thế. Không tăng ca thì tốt, không thể để thân thể mệt mỏi suy sụp được. Chàng trai, cậu cũng đừng luôn tăng ca, phải nghỉ ngơi nhiều chút.’ Dì chủ quán hiền lành nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-53-ac-mong.html.]
“Dạ. Cảm ơn dì.”
Trình Dục Minh trả tiền rồi lái xe về nhà, rửa mặt xong liền leo lên giường gọi điện thoại lại cho Âu Dương.
Sau đó lại nhìn tin nhắn còn lại, ai muốn trả lời thì nhắn, không thì dứt khoát lướt qua.
Chờ sau khi tất cả đều xong xuôi, anh để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ rồi nhắm mắt.
“Dục Minh, tôi rất thích anh.” Lăng Niệm Niệm mặc váy liền áo màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, lông mi dài nhỏ rậm rạp, thâm tình chân thành nhìn anh: “Anh thích tôi không?”
“Tôi, tôi không biết.” Trình Dục Minh liều mạng lắc đầu: “Tôi thật sự không biết.”
“Dục Minh, tại sao anh không dám đối mặt với tình cảm của mình, rốt cuộc anh đang sợ cái gì? Thật sự anh cũng thích tôi đúng không?’
“Không, không phải, tôi không thể.”
Trình Dục Minh liều mạng muốn đẩy người trước mắt ra, nhưng tay lại ôm cô vào trong ngực.
Tại sao tay mình không nghe lời?
Trình Dục Minh hoảng hốt, đột nhiên cảm nhận được sau lưng có một đôi con ngươi lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào mình.
Giọng nói tuyệt vọng vang lên bên tai: “Dục Minh, mỹ nữ có dáng người gợi cảm đều không phải người tốt, đồng ý với mẹ đi, về sau đừng bị loại như này làm mê hoặc, họ đều là người xấu!”
“Mẹ, là mẹ phải không?”
“Đừng quên lời mẹ, Dục Minh, con nhất định phải làm được.”
Uông Tuyết đứng trên ban công, hai mắt sưng đỏ nhìn anh mỉm cười, sau đó nhảy xuống.
“Mẹ ơi, đừng...:”
Một thân mồ hôi lạnh, Trình Dục Minh bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Anh há miệng thở hổn hển, rời khỏi giường rồi mang dép lê đi tới phòng tắm, nhìn mình trong gương, trán và trên cổ tất cả đều là mồ hôi, hốc mắt hơi đỏ.
Mẹ ơi...
Tâm ma...