Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 43: Mềm mại nơi đáy lòng lặng lẽ lan tràn
Cập nhật lúc: 2024-09-05 15:10:56
Lượt xem: 40
Sau khi Âu Dương đưa Tiếu Yến lên xe liền trở về chờ.
Anh ta bỗng nhiên nhìn thấy Trình Dục Minh ôm Lăng Niệm Niệm đi về phía này, nhất thời không thể tin vào mắt mình.
Anh ta dụi dụi mắt nhìn kỹ, quả nhiên không nhìn lầm.
Anh ta đứng dậy xuống xe rồi mở cửa ghế sau, Trình Dục Minh thuận thế đặt Lăng Niệm Niệm vào, sau đó mình cũng ngồi vào, đỡ đầu cô để cô tựa vào lưng ghế ngủ.
“Lái xe đến Lăng gia.”
Âu Dương không dám hỏi câu nào đã khởi động xe.
Chạy trên đường phố nhưng ô tô vẫn hơi xóc nảy.
Cả người Lăng Niệm Niệm vô lực tựa vào lưng ghế dựa vốn dĩ không vững nên lắc lư trái phải theo nhịp độ xóc, cuối cùng đầu lại dựa trên cánh tay Trình Dục Minh.
“Này, cô…”
Trình Dục Minh vừa định bảo cô ngồi ra xa một chút, đừng dựa vào mình, nhưng lại nhớ ra cô đang ngủ, căn bản không có ý thức.
Có lẽ là dựa vào cánh tay có chút cứng rắn nên Lăng Niệm Niệm nhíu mày lầm bầm một câu.
Aiz, quên đi, cần gì phải so đo với người say rượu đang ngủ chứ?
Trình Dục Minh đưa tay ôm Lăng Niệm Niệm vào lòng mình..
Có lẽ là bởi vì mềm mại, hoặc ấm áp, cũng có thể là an toàn nên Lăng Niệm Niệm không nhúc nhích nữa, bình yên tựa vào trong n.g.ự.c anh ngủ thiếp đi.
Giờ khắc này Lăng Niệm Niệm rất điềm tĩnh khiến một chỗ mềm mại trong lòng Trình Dục Minh đang lặng lẽ lan tràn ra.
Anh cố gắng đè nén chính mình, nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế.
Đến Lăng gia, Trình Dục Minh buông Lăng Niệm Niệm ra, vỗ nhẹ lên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Về đến nhà rồi.”
Ngủ lâu như vậy, cuối cùng Lăng Niệm Niệm cũng mơ màng tỉnh dậy, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt không chút thay đổi của Trình Dục Minh, nhất thời tỉnh táo hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-43-mem-mai-noi-day-long-lang-le-lan-tran.html.]
“Dục Minh, lúc nãy tôi ngủ à?” Cô vuốt mái tóc rối bời, nói: “Chắc do tôi say, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
Trình Dục Minh nhìn bộ dáng không biết làm sao của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như cũ: “Về đi.”
“Ồ, làm tốn thời gian của anh rồi, thật xin lỗi. Vậy tôi về trước, các anh đi đường cẩn thận. Âu Dương, tạm biệt…”
Lăng Niệm Niệm nhanh chóng mở cửa xe rồi xuống, quay lại phất phất tay với hai người rồi chạy như bay về phía nhà mình, không hề ngoảnh đầu lại như đang chạy trốn một thứ gì đó rất đáng sợ.
Hừ, có cần chạy nhanh như vậy không, giống như gặp quỷ vậy.
“Gia, về nhé?”
“Ừ.” Trình Dục Minh thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại.
Trong n.g.ự.c anh vẫn còn độ ấm của Lăng Niệm Niệm, trong không khí cũng còn mùi thơm của cô.
Trên đường trở về, cuối cùng Trình Dục Minh không nhịn được nữa mà phá vỡ sự yên tĩnh, anh hỏi Âu Dương: “Tôi... đáng sợ như vậy sao?”
Âu Dương đang chuyên tâm lái xe, bất thình lình nghe Trình Dục Minh hỏi nên trượt một cái, thiếu chút nữa đã tông vào đuôi xe phía trước.
Sau khi miễn cưỡng ổn định xe, Âu Dương chột dạ trả lời: “Gia, cũng không có.”
“Nói thật đi!” Trình Dục Minh nhìn chằm chằm khiến sống lưng anh ta có chút lạnh.
“Ồ.”
Trán Âu Dương đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, anh ta không biết mình nên trả lời như thế nào, nếu như khiến Trình Dục Minh mất hứng thì toi.
Trình Dục Minh nhìn thấy mồ hôi trên trán Âu Dương với bộ dáng khẩn trương kia, trong lòng đã tính toán.
“Tôi biết rồi.”
Anh “Haiz.” một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã khuya nhưng Giang Thành vẫn có ánh đèn neon lóe lên, vô cùng huyên náo.