Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 36: Trò hề!
Cập nhật lúc: 2024-09-04 00:44:24
Lượt xem: 71
Xe chạy như bay trên đường phố dưới bầu trời đêm, xung quanh vẫn náo nhiệt như cũ, người đi đường đi tới đi lui trong hành phố phồn hoa này.
Điện thoại di động trong túi Trì Hâm Viễn đột nhiên rung vài cái.
Anh ấy lấy điện thoại ra nhìn, là nhóm wechat có mấy tin nhắn @Hâm Viễn, tên nhóm: Trại anh em.
[Bóng đêm dần tối: @Hâm Viễn không tâm, Trì thiếu gia, hôm nay cậu cho đám anh em này leo cây, định bồi thường như thế nào đây?]
[Chó săn nhỏ: Đúng vậy, chúng tôi đã tới cửa rồi còn đuổi về @Hâm Viễn không tâm.]
[Phi Hoa: @Hâm Viễn không tâm, có phải gặp chuyện gì rồi không? Gặp sắc quên bạn ư?]
[Bóng đêm dần tối: Tôi thấy bây giờ cậu không coi anh em ra gì, nhắn tin cũng không thèm trả lời.]
[Chó săn nhỏ: Haiz, đúng là không có nhân tính.]
Trì Hâm Viễn nhìn lướt qua cuộc đối thoại trong nhóm, đúng là náo nhiệt thật, ba người ở bên trong líu ríu nói không ngừng, từ lúc bị anh ấy cho leo cây đến bây giờ chắc cũng sắp đến mấy trăm câu.
Trì Hâm Viễn cảm thấy nếu mình không lên tiếng thì không xong.
[Hâm Viễn không tâm: Các anh, chuyện hôm nay em xin lỗi, đó là tình huống đặc biệt. Tối mai em mời các anh đến quán bar Cuồng Lang uống rượu bồi tội được không?]
[Bóng đêm dần tối: Vui vẻ quyết định.JPG]
[Chó săn nhỏ: Tạ chủ Long Ân. JPG]
[Phi Hoa: Một lời đã định, không gặp không về.]
[Hâm Viễn không tâm: Được, vậy xin các anh giơ cao đánh khẽ, đừng thảo luận chuyện đêm nay nữa. Bái tạ. JPG]
Sau khi nhìn thấy mấy động tác OK, cuối cùng nhóm cũng yên tĩnh.
Trì Hâm Viễn nhếch môi, lại ôm Lăng Niệm Niệm chặt hơn một chút.
Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa chính Lăng gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-36-tro-he.html.]
Trì Hâm Viễn xuống xe ấn chuông, chú Trần ra mở cửa thấy Trì Hâm Viễn thì hàn huyên vài câu, sau đó chạy vào, không lâu sau Lăng Viễn và Diêu Phương chạy ra.
“Chú, dì.”Trì Hâm Viễn mở cửa xe: “Niệm Niệm uống rượu hơi say nên cháu đưa cậu ấy về.”
Lăng Viễn và Diêu Phương liếc mắt một cái liền thấy Lăng Niệm Niệm say ngã xuống ghế sau, bất tỉnh nhân sự.
Trong lòng hai người tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn Trì Hâm Viễn.
Lăng Viễn: “Tiểu Trì, cảm ơn cháu.” Nói xong kéo người từ ghế sau ra, cùng Diêu Phương một người đứng một bên để cô miễn cưỡng đứng: “Vậy chú vào trước đây, hôm nào tới nhà chú ăn cơm nhé.”
Trì Hâm Viễn mỉm cười, nhìn Lăng Niệm Niệm vẫn nhắm chặt hai mắt, đáp: “Được, chú dì, cháu đi trước đây.”
Sau khi anh ấy rời đi, Lăng Viễn và Diêu Phương hai mặt nhìn nhau một lúc rồi đỡ Lăng Niệm Niệm vào biệt thự, cửa lớn đóng lại lần nữa.
Bên trong chiếc xe Maserati cách Lăng gia trăm mét, một người đàn ông mặt âm trầm dập tắt nửa điếu thuốc trong tay.
Ngoài cửa sổ xe, tàn thuốc rơi đầy đất.
Anh không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, cũng không biết mình ở chỗ này chờ bao lâu rồi, chỉ là anh muốn nhìn thấy người phụ nữ kia an toàn trở về nhà.
Sau khi thăm Lăng Sương Sương, anh lái xe vòng quanh nội thành mà không có mục đích, chờ khi anh phục hồi tinh thần thì xe đã dừng trên đường gần Lăng gia.
Đợi từ khi trời hơi tối cho tới khi tối hẳn, nhưng thứ anh nhận được là hình ảnh Trì Hâm Viễn đỡ cô, hơn nữa cô còn say bất tỉnh nhân sự.
Quả nhiên người phụ nữ này giả bộ.
Tưởng đau lòng lắm, thì ra là đi ăn tiệc lớn với bạn bè.
Nói không uống rượu, đảo mắt đã uống say với Trì Hâm Viễn.
Người phụ nữ đáng chết!
Đồng tử anh ngăm đen, mặt như băng sương, nhìn chằm chằm đèn sáng trên tầng hai, cười lạnh một tiếng: Trò hề!
Sau đó khởi động xe, nghênh ngang rời đi.