Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 35: Không ngại cướp cậu lại đâu
Cập nhật lúc: 2024-09-03 20:15:13
Lượt xem: 60
Sau khi ăn lẩu, uống mấy ly rượu vào bụng, mặt Lăng Niệm Niệm đã đỏ như quả táo chín.
Cô chưa từng uống rượu, tửu lượng cũng rất kém, chỉ uống một chai rượu đã có chút cảm giác choáng váng, kéo Lục Ninh Hân khóc nức nở.
“Tiểu Hân Hân, tại sao anh ấy lại lạnh lùng như thế? Vì sao tôi cố lấy lòng anh ấy, cuối cùng chỉ có thể đổi lấy lời nói lạnh nhạt? Tôi rất muốn từ bỏ, nhưng tôi không thể, tôi thật sự không thể.”
Lăng Niệm Niệm khóc sướt mướt, đầu tựa vào vai Lục Ninh Hân làm ướt áo cô ấy.
Trì Hâm Viễn kinh ngạc nhìn bộ dáng thất thố của Lăng Niệm Niệm, lại nhìn về phía Lục Ninh Hân, nhẹ giọng hỏi: “Tửu lượng Niệm Niệm kém như vậy sao?”
Lục Ninh Hân bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần trước sau khi say rượu, hình như cậu ấy dị ứng với rượu luôn. Cậu nói xem, ngày mai tỉnh lại nếu cậu ấy biết chính mình nói những lời này, có phải sẽ g.i.ế.c chúng ta diệt khẩu không?”
“Không sao đây, có lẽ ngày mai cậu ấy tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả.” Trì Hâm Viễn mỉm cười.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Ninh Hân, cậu lái xe tới đây à?”
“Ừ, nhưng đó là xe thể thao, uống rượu nên phải mời lái hộ, sợ là không có cách nào đưa cậu ấy về nhà.” Lục Ninh Hân đỡ lấy eo Lăng Niệm Niệm, nhìn về phía Trì Hâm Viễn.
Trì Hâm Viễn hiểu ý cười: “Không sao, tài xế của tôi ở dưới chờ, lát nữa tôi đưa cậu ấy về là được.”
Lục Ninh Hân vui vẻ nói: “Hâm Viễn, vậy cảm ơn cậu nhiều, có cậu đưa cậu ấy về tôi yên tâm hơn.”
Khóe miệng Trì Hâm Viễn giật giật, giọng nói ấm áp: “Đều là người một nhà, đừng nói cảm ơn.”
Hẳn là phải cảm ơn cô ấy mới đúng, nếu không làm sao anh ấy có thể có cơ hội ở bên Niệm Niệm một mình chứ?
“Tôi đi tính tiền trước.” Anh ấy nói xong liền đứng dậy ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-35-khong-ngai-cuop-cau-lai-dau.html.]
Chờ thanh toán xong, Lăng Niệm Niệm đã hoàn toàn tựa vào người Lục Ninh Hân ngủ thiếp đi.
“Tôi gọi người lái hộ trước, sau đó chúng ta đi xuống.”
Trì Hâm Viễn nói rồi đi qua ngồi xuống ôm Lăng Niệm Niệm đến bên mình, để Lục Ninh Hân gọi người lái hộ.
Lục Ninh Hân “ừ” một tiếng, liền lấy điện thoại di động ra gọi người lái hộ, rất nhanh đã có người nhận đơn.
“Chúng ta đi xuống đi.”
Hai người một trái một phải đỡ Lăng Niệm Niệm ra khỏi phòng ăn đi về phía thang máy. Đến bãi đỗ xe ngầm, bọn họ đưa Lăng Niệm Niệm lên xe Trì Hâm Viễn, Lục Ninh Hân mỉm cười: “Hâm Viễn, Niệm Niệm xin nhờ cậu.”
Trì Hâm Viễn cười, thấy cách đó không xa có một người mặc quần áo lái hộ đi tới, nhắc nhở: “Ninh Hân, mau đi đi.”
“Ừ, vậy tạm biệt…”
Đợi Lục Ninh Hân đi xa, Trì Hâm Viễn cũng chui vào ghế sau, ôm Lăng Niệm Niệm vào trong ngực, để đầu cô dán thật chặt trước n.g.ự.c mình. Đây là lần đầu tiên anh ấy có cảm giác tim mình đập nhanh như vậy, giống như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Niệm Niệm, cậu thật sự thay đổi rất nhiều, trở nên hấp dẫn người khác hơn.
Không biết vì sao, từ lần trước ở yến hội nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu không giống với lúc trước, luôn cố ý vô tình đặt sự chú ý trên người cậu. Giờ phút này, cậu ở trong lòng tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Trì Hâm Viễn híp híp mắt: Nếu Trình Dục Minh thật sự không biết quý trọng thì tôi không ngại cướp cậu lại đâu.
Anh ấy cúi đầu, rũ mắt nhìn hai gò má ửng đỏ của Lăng Niệm Niệm, cổ họng căng thẳng, môi nhẹ nhàng hôn lên tóc cô một cái.
“Lái xe…”
“Vâng, thiếu gia.”