Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 34: Ăn cay

Cập nhật lúc: 2024-09-02 18:54:06
Lượt xem: 107

 

“Sao rồi, gọi đồ ăn ngon chưa?”

Trì Hâm Viễn cất điện thoại, mỉm cười đi vào kéo ghế dựa bên cạnh Lăng Niệm Niệm ra rồi ngồi xuống.

Lăng Niệm Niệm đẩy thực đơn đã gọi đến trước mặt Trì Hâm Viễn: “Đồ ăn hai bọn tôi thích đã gọi rồi, cậu xem cậu và bạn còn muốn ăn gì nữa thì gọi đi.”

“Đúng nha đúng nha, không biết mấy người bạn kia của cậu tới thích ăn món gì nên chúng tôi không gọi.” Lục Ninh Hân tiếp lời.

Trì Hâm Viễn nhận thực đơn nhìn một chút, cầm lấy bút chỉ thêm vào hai món ăn, sau đó gọi nhân viên phục vụ vào đặt hàng.

Lăng Niệm Niệm hơi nghi ngờ, ghé sát bên tai anh ấy: “Sao cậu gọi ít vậy? Chừng đó chỉ đủ để ba người chúng ta ăn thôi đó.”

Hơi thở cô thổi vào bên tai anh ấy khiến sống lưng Trì Hâm Viễn tê dại.

Anh ấy cố gắng bình tĩnh lại, hơi tiếc nuối nhún vai: “Tôi vừa nhận được điện thoại, họ bảo có việc nên không tới được. May mắn gặp được hai người, nếu không chỉ có một mình tôi ăn lẩu.”

“Ha, hóa ra là thế.” Lăng Niệm Niệm bĩu môi, bất bình thay anh ấy: “Bạn bè gì chứ, đúng là không đáng tin, sắp đến giờ ăn rồi lại cho cậu leo cây, haiz.” Cô vỗ vai Trì Hâm Viễn nói tiếp: “Cậu yên tâm, hôm nay tôi và Tiểu Hân Hân nhất định sẽ ăn cùng cậu hết mình.”

Nhìn tình anh em trước mặt, Lục Ninh Hân vô cùng thán phục.

Vốn dĩ đến đây để giúp Lăng Niệm Niệm tiêu sầu, kết quả khi vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, cô liền như người không có việc gì, còn quan tâm người khác…

Cao thủ, đây là cao thủ!

Trì Hâm Viễn cũng ôm lấy bả vai Lăng Niệm Niệm, cởi mở như huynh đệ: “Vậy cảm ơn cậu trước. Vừa rồi cũng không gọi rượu, hay là giờ gọi đi, không say không về!”

Vừa nghe đến chữ rượu, Lăng Niệm Niệm liền đau đầu, nhưng nên làm cái gì bây giờ?

Lần nào cũng không uống say, sợ bọn họ nghi ngờ.

Uống chút bia hẳn là không có việc gì, bình thường nhìn người khác uống bia không phải giống như nước lọc sao?

Cô hạ quyết tâm: “Được, uống một tá bia đi, ăn lẩu uống bia là tuyệt nhất.”

Chẳng bao lâu, đáy nồi và thức ăn đã được mang lên đầy đủ.

Nhìn một bàn đầy thức ăn, còn có đáy nồi dầu đỏ, dạ dày Lăng Niệm Niệm trở nên trống rỗng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-34-an-cay.html.]

Trì Hâm Viễn đổ nước canh trắng kia lên phần lớn đồ ăn, còn nước canh đỏ bên này bỏ rất ít. Sau khi hâm xong, dùng muôi vớt thức ăn trong nước lên, tự nhiên bỏ vào trong bát của Lăng Niệm Niệm.

“Niệm Niệm, này, ăn nhiều một chút.”

Lăng Niệm Niệm nhìn thức ăn trong bát, có chút khó xử cười khổ: “Cái đó, Hâm Viễn, tôi ăn cay.”

Trì Hâm Viễn mở to hai mắt nhìn Lăng Niệm Niệm như nhìn người ngoài hành tinh.

Phản ứng này giống hệt phản ứng của Lục Ninh Hân lúc đó trên xe.

“Niệm Niệm, cậu học ăn cay từ khi nào vậy?” Rõ ràng trước kia một chút ớt cũng không chịu nổi.

Lục Ninh Hân cũng xen vào, tỏ vẻ kinh ngạc của mình: “Đúng thế, Hâm Viễn, lúc Niệm Niệm nói muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên, tôi cũng có phản ứng này giống cậu. Nói thật, ngay cả tôi cũng không biết tại sao Niệm Niệm lại muốn ăn cay.”

“Không vui à?”

Trì Hâm Viễn nhíu mày, chẳng lẽ lại bị ngọn núi băng Trình Dục Minh bắt nạt?

Cũng không biết Niệm Niệm thích gì ở anh, nhất định phải một lòng một dạ với tên gia hỏa lạnh lùng này.

“Niệm Niệm, cậu nói cho tôi biết, có phải Trình Dục Minh lại bắt nạt cậu không?” Trì Hâm Viễn buông đũa xuống, xoay người Lăng Niệm Niệm lại, đối mặt với chính mình.

“Không phải. Tôi chỉ là muốn ăn cay mà thôi, không biết có phải do nghĩ thông suốt hay không, tôi thấy ăn cay rất ngon. Kỳ thật, Tiểu Hân Hân, cậu có thể nếm thử một chút nha.” Lăng Niệm Niệm giống như không có việc gì, vớt một miếng thịt bò cay bỏ vào trong bát Lục Ninh Hân: “Cậu mau nếm thử đi.”

Lục Ninh Hân từ chối cho ý kiến nhìn Lăng Niệm Niệm, chỉ thấy Lăng Niệm Niệm điên cuồng nháy mắt cổ vũ cô ấy.

Phục rồi, cô ấy gắp thịt bò lên nhét vào trong miệng của mình, nhưng còn chưa kịp nuốt vào cô ấy đã ho khan kịch liệt, bị sặc đến mức nước mắt giàn dụa.

“Nước, nước!” Cô ấy cố gắng nặn ra một chữ.

Lăng Niệm Niệm vội vàng đưa một ly nước cho cô ấy: “Đây, uống từ từ thôi.”

Lục Ninh Hân uống nước mới miễn cưỡng ngừng ho khan, cô ấy sờ nước mắt nơi khóe mắt, tức giận nhìn Lăng Niệm Niệm: “Tổ tông, tôi thật sự không ăn cay được. Cậu thích thì ăn mình đi.”

“Được rồi.” Lăng Niệm Niệm nhìn thức ăn trong bát, múc một chút nước canh trộn lẫn rồi ăn luôn. Cô cảm thấy mỹ mãn lắc lắc đầu: “Ngon ghê!”

“Không ngờ cậu ăn cay được. Vậy thì tôi cho nhiều nước cay xíu.”

Trì Hâm nhìn xa trông rộng, không truy hỏi chuyện giữa cô và Trình Dục Minh nữa, mỉm cười đổ phần lớn đồ ăn vào canh dầu đỏ.

 

Loading...