Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 31: Không cần anh quản tôi
Cập nhật lúc: 2024-08-31 18:17:51
Lượt xem: 124
Lăng Niệm Niệm hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống sự phẫn nộ trong lòng, ngữ khí bình thản hơn rất nhiều: “Dục Minh, mặc kệ anh tin hay không, tôi lặp lại lần cuối cùng, tôi chưa bao giờ làm Lăng Sương Sương bị thương, nếu như anh vẫn không tin thì có thể đi điều tra hiện trường yến hội ngày hôm đó, sự thật thắng hùng biện.”
Lăng Niệm Niệm vốn không muốn làm chuyện kia to hơn nữa, nhưng bị oan khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô cũng muốn nói cho anh biết rằng khi còn học đại học, cô là người đứng đầu câu lạc bộ cờ vua.
Cô lại nhìn chiếc váy màu trắng trên người mình, bất đắc dĩ cười: “Chỉ thay đổi phong cách ăn mặc cũng đáng bị nói là diễn kịch à?”
Nói xong những lời này, cô nhìn Trình Dục Minh chằm chằm, không chút chột dạ nào.
Trong lòng Trình Dục Minh lộp bộp một tiếng, anh quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Nếu như không có sự xuất hiện của Lục Phượng Nghi, có lẽ anh sẽ không mẫn cảm như thế.
Nhưng chỉ cần có cô ở đây, phán đoán của Trình Dục Minh đều bị thành kiến của anh làm lệch đi, khiến anh không thể đối đãi công bằng với bất kỳ người phụ nữ nào có dáng người gợi cảm.
Từ khi nhậm chức tổng giám đốc tới nay, thư ký, trợ lý của anh, thậm chí cán bộ cấp cao của công ty không có một ngoại lệ, không phải đàn ông thì là phụ nữ có dáng người bình thường, không có người phụ nữ có dáng người gợi cảm nào có thể lại gần anh, ngoại trừ Lăng Niệm Niệm bị ông nội chỉ phúc vi hôn.
Cho dù là Lăng Niệm Niệm, anh cũng cố ý giữ khoảng cách quan hệ của hai người, không muốn quá thân mật. Hơn nữa sắp đính hôn rồi mà hai người ngay cả ôm, hôn môi cũng chưa từng làm. Mặc dù lúc trước Lăng Niệm Niệm ám chỉ qua vô số lần, nhưng anh đều coi như không nhìn thấy.
Hốc mắt Lăng Niệm Niệm hơi ướt, cô quay đầu nhìn ra ngoài xe, để gió thổi tới làm khô mắt cô.
Xe thể thao còn đang ầm ầm tiếp tục đi về phía trước, bên trong xe lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh, Lăng Niệm Niệm không đợi được Trình Dục Minh trả lời.
“Dừng xe!” Lăng Niệm Niệm đột nhiên nói.
“Đây là vùng ngoại ô.” Trình Dục Minh không định làm theo.
“Tôi nói dừng xe!” Lăng Niệm Niệm nói xong, liền đưa tay đẩy cửa xe ra.
“Nguy hiểm!”
Trình Dục Minh theo bản năng phanh khẩn cấp, dừng ở ven đường, giọng nói mang theo một chút tức giận: “Cô muốn c.h.ế.t sao?”
Tim anh đập thình thịch, trong nháy mắt sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lăng Niệm Niệm không trả lời, cô lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi, nhét vào trong tay Trình Dục Minh: “Quà Tiểu Đào tặng anh tôi đã nhận giúp, đó là tâm ý của cậu ta, anh đừng từ chối.”
Trình Dục Minh nhìn cái hộp nhỏ trong tay, trong lòng mặc niệm một câu: Phụ nữ thích xen vào việc của người khác như vậy à?
Lúc này Lăng Niệm Niệm đã đẩy cửa xe ra, không nhìn anh một cái liền xuống xe, sau đó đập cửa xe một cái thật mạnh rồi đi dọc theo con đường phía trước.
Đã gần tối nhưng mặt trời mùa hè vẫn chưa lặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-31-khong-can-anh-quan-toi.html.]
Chỉ chốc lát sau trán Lăng Niệm Niệm đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn bóng lưng quật cường của cô, Trình Dục Minh có chút thất thần.
Cô đột nhiên nổi điên làm gì?
Thích say nắng thế ư?
Trình Dục Minh chần chừ một lát, ném cái hộp nhỏ trong tay sang một bên, khởi động xe chậm rãi chạy tới bên cạnh Lăng Niệm Niệm, nói: “Mau lên xe.”
Lăng Niệm Niệm không có ý định quay đầu, cô lấy di động ra gọi điện thoại, cũng không biết đang nói cái gì.
Trình Dục Minh nhịn không được dừng xe lại một lần nữa rồi mở cửa xe, chạy tới bên cạnh Lăng Niệm Niệm kéo cô đi về phía ghế phụ.
Chắc là do anh dùng sức quá mạnh, Lăng Niệm Niệm cảm thấy cổ tay hơi đau.
“Bỏ tay ra!” Lăng Niệm Niệm vùng vẫy nhưng không thoát khỏi tay Trình Dục Minh được.
Cô nhíu mày: “Đau!”
Lúc này Trình Dục Minh mới buông tay ra, phát hiện cổ tay mình vừa nắm đã đỏ lên.
“Cô đừng nổi điên, lên xe đi.”
“Không cần, tí nữa Lục Ninh Hân tới đón tôi, tôi không cần anh quan tâm!” Nói xong hốc mắt Lăng Niệm Niệm lại đỏ.
Khoảnh khắc đối diện với hốc mắt đỏ hồng kia, Trình Dục Minh cảm thấy tim mình như bị đ.â.m một cái.
Cảm giác này là như thế nào?
Anh chưa từng có cảm giác đó.
Trình Dục Minh đứng yên không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Niệm Niệm, anh mấp máy môi nhưng không nói gì.
“Anh đi đi.”
Lăng Niệm Niệm xoay người, tiếp tục di chuyển bước chân dưới ánh mặt trời chói chang, không chút do dự, mặc cho mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Trình Dục Minh vẫn đứng yên tại chỗ, xa xa nhìn bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy chua xót.
Đợi Lăng Niệm Niệm đi được một đoạn khá xa anh mới trở về xe, chậm rãi lái đi theo phía sau Lăng Niệm Niệm...