Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 129.2
Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:59:43
Lượt xem: 4
Trong con ngươi ngăm đen phản chiếu thân ảnh Lăng Niệm Niệm, dường như có tình cảm âm thầm tràn ra.
Lăng Niệm Niệm há miệng nhưng không nói gì, chỉ bị ép nhìn thẳng Trình Dục Minh.
"Em không trang điểm, thật đẹp." Ánh mắt Trình Dục Minh cẩn thận đánh giá khuôn mặt Lăng Niệm Niệm, yết hầu lăn lộn, khuôn mặt đang từ từ ghé sát lại.
"Dục Minh... Buông ra."
Lăng Niệm Niệm thở dốc nói, giơ tay lên đẩy tay Trình Dục Minh ra, xoay người muốn rời đi.
Cô vừa quay lại, giọng nói âm trầm của Trình Dục Minh từ phía sau truyền đến: "Lăng Niệm Niệm, chúng ta có thể bắt đầu lại không?"
Cái gì?
Lăng Niệm Niệm dừng bước: "Không phải chúng ta đã nói rồi à, từ bạn bè bắt đầu hiểu nhau sao?"
"Không đủ." Trình Dục Minh đi tới trước mặt Lăng Niệm Niệm, cụp mắt nhìn cô: "Lăng Niệm Niệm, anh không muốn bắt đầu từ bạn bè."
Lăng Niệm Niệm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt phức tạp của Trình Dục Minh, chậm rãi mở miệng: "Vậy ý của anh là?"
"Anh... hình như thích em." Trình Dục Minh gằn từng chữ: "Anh nói thật."
Kỳ thật cách đây không lâu Lăng Niệm Niệm đã phát hiện Trình Dục Minh đối với mình khác thường.
Nhưng cô sợ dẫm vào vết xe đổ lần nữa, lại một lần nữa bị Trình Dục Minh vứt bỏ, cho nên luôn làm tê liệt bản thân, đổ lỗi cho sự đặc biệt của Trình Dục Minh đối với mình vì ông nội.
Cho đến giờ phút này, chính miệng Trình Dục Minh nói ra, cô mới biết, có một số việc không thể trốn tránh nữa.
Mà đây không phải là kết quả mà cô mong đợi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-129-2.html.]
Để cho Trình Dục Minh thích mình, sau đó yêu mình, cuối cùng nâng độ hảo cảm thành 100 điểm, sau đó sẽ trở về nguyên thế giới sống lại.
Thật tuyệt!
Vậy thì liều một phen nữa đi!
"Anh nói anh thích tôi?" Lăng Niệm Niệm nhìn thẳng vào mắt anh, xác nhận.
Trình Dục Minh gật đầu, giọng nói có chút kích động: "Đúng, Lăng Niệm Niệm, anh thích em. Em có thể cho anh một cơ hội không? Lúc này đây anh sẽ không có thành kiến gì nữa, xin em tin tưởng anh."
"Được." Lăng Niệm Niệm dùng dũng khí cả đời gật đầu.
"Niệm Niệm." Trình Dục Minh vui vẻ ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.
Đầu Lăng Niệm Niệm dán trước n.g.ự.c Trình Dục Minh, hơi thở nam tính khiến cô có chút ý loạn tình mê, tim cô lại tăng tốc.
"Đừng như vậy." Lăng Niệm Niệm đưa tay đẩy anh một cái, nhưng khí lực quá nhỏ, vốn dĩ đẩy không nổi.
Mặt càng ngày càng nóng, bên tai đã đỏ bừng.
Thân thể Trình Dục Minh cũng ấm lên, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua áo ngủ truyền tới người Lăng Niệm Niệm.
"Niệm Niệm..."
Trình Dục Minh nỉ non buông Lăng Niệm Niệm ra, hai tay cầm cánh tay Lăng Niệm Niệm, cúi đầu cụp mắt nhìn môi Lăng Niệm Niệm, trong mắt tràn ngập dục vọng.
Trình Dục Minh đột nhiên cúi đầu, môi dán vào môi Lăng Niệm Niệm.
Môi cô còn hơi ẩm ướt, hẳn là do vừa mới uống rất nhiều nước.