Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 119.2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 17:00:56
Lượt xem: 22
Trình Dục Minh bấm vào định vị xem thử, quán ăn này cách công ty chưa đến 5km, khá gần.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi.
Anh xoa xoa bụng, bắt đầu thấy hơi đói.
-
Sau khi Lăng Niệm Niệm đăng bài viết thì nhanh chóng nhận được rất nhiều lượt thích.
Cô bấm vào xem thì thấy đều là những lượt tương tác tới tấp của bạn bè, đồng nghiệp vân vân.
Đột nhiên, phần nhắc nhở xuất hiện cái like của một người cô không ngờ đến.
Trình…
Trình Dục Minh, sao anh có thể nhấn thích bài viết của cô được?
Nhớ lại khoảng thời gian này bọn họ dường như chẳng tương tác gì nhiều trên Wechat, hơn nữa từ trước đến nay anh cũng chưa nhấn like bài viết của ai bao giờ.
Chẳng lẽ là trượt tay ấn nhầm?
Lăng Niệm Niệm nhìn cái tên đó, có hơi thất thần, Lục Ninh Hân gọi mấy lần mà vẫn không thấy cô phản ứng lại.
“Tổ tông ơi, cậu đang xem cái gì mà mê mẩn thế?” Lục Ninh Hân tò mò cướp lấy điện thoại của Lăng Niệm Niệm thì phát hiện màn hình đang ngừng ở trang thông báo lượt thích.
Cô ấy vừa nhìn đã nhận ra ngay tài khoản của Trình Dục Minh trong số đó.
Cô ấy suýt chút nữa đã hét toáng lên!
May mà theo bản năng bịt miệng mình lại, nhích lại gần Lăng Niệm Niệm rồi hạ thấp giọng hỏi: “Trình gia nhấn like bài viết của cậu rồi.”
Lăng Niệm Niệm gật đầu, mắt đầy mê man.
Cô vẫn chưa hiểu tại sao.
Lục Ninh Hân còn cao hứng hơn chính chủ, cô ấy cười cười: “Tôi phát hiện Trình gia đối xử với cậu không giống trước đây nữa, ngày càng chú ý và bảo vệ cậu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-119-2.html.]
“Có sao?” Lăng Niệm Niệm nâng mí mắt.
“Đương nhiên. Trước kia anh ấy rất lạnh nhạt với cậu, đều là cậu chủ động đi tìm anh ấy, nhưng hiện tại thì trái ngược hoàn toàn! Tôi chưa từng thấy Trình gia bấm like cho ai bao giờ. Chính anh ấy cũng đâu có đăng tin gì.”
“Thế á?”
Lăng Niệm Niệm nghe cô ấy nói vậy thì theo bản năng ấn vào tài khoản của Trình Dục Minh, quả thật là trống không.
Đột nhiên cô nhớ lại tuyên bố đính hôn chính thức mà Trình Dục Minh đã đăng lên Weibo lần trước, cũng đã lâu rồi cô không vào xem, giờ lại bất ngờ phát hiện ra nội dung thay cô vả mặt giới truyền thông giải trí này.
Vậy nên là, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Là do trước đây hiểu lầm cô nên giờ tìm cách bù đắp?
Lục Ninh Hân nhìn dáng vẻ ngây ra như phỗng của Lăng Niệm Niệm thì kéo tay cô, nhét điện thoại vào tay cô rồi nói: “Niệm Niệm, không biết có phải là tôi bị ảo giác không nhưng tôi cứ luôn cảm thấy gần đây cậu rất ít khi nhắc đến Trình gia, không phải là cậu hết hứng thú với anh ấy đấy chứ?”
Điều này rõ ràng vậy à?
Lăng Niệm Niệm chưa từng ý thức về vấn đề này.
Chỉ là sau khi không muốn công lược nữa, cái cô dốc lòng quan tâm bây giờ thật sự đã không còn là Trình Dục Minh mà chuyển thành công việc.
“Sao có thể chứ, Tiểu Hân Hân à, cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa.” Lăng Niệm Niệm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gắp một miếng cá lên đưa đến bên miệng Lục Ninh Hân: “Nào, há miệng.”
Lục Ninh Hân ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy miếng cá.
“Ăn cá luôn có thể chặn miệng cậu lại nhỉ.” Lăng Niệm Niệm cười cười rồi cũng bắt đầu ăn.
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng của nhân viên quầy tiếp tân: “Thưa anh, hoan nghênh đến quán, xin hỏi anh đi mấy người?”
“Một người.”
Giọng nói trầm thấp đầy sức hút, lại hơi quen tai.
Lục Ninh Hân vừa hay ngồi đối diện cửa quán, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, một gương mặt tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt cô ấy.
Cô ấy kinh ngạc vui mừng vỗ vỗ Lăng Niệm Niệm: “Mau nhìn kìa, phía cửa.”