Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 116: Là cô!
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:53:08
Lượt xem: 10
Cánh cửa rỉ sét bị dùng sức đẩy ra, âm thanh lớn làm kinh động đến người bên trong.
Ba cặp mắt bên trong đồng loạt nhìn về phía cửa, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Lăng Niệm Niệm liếc mắt một cái liền thấy Vương Tiểu Hổ quỳ trên mặt đất, cả người đều bị thương, tay của gã bị trói ngược sau lưng, mặt sưng đỏ, khóe miệng chảy m.á.u nhỏ xuống.
Trước người gã là một cái ghế cũ nát, phía trên có một cô gái, tóc xoăn dài màu đen, khuôn mặt cay nghiệt lại nhạt nhẽo, trên người mặc một thân váy màu đen.
Là Tần Duyệt.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông, là người đàn ông vừa mới bước ra khỏi xe ở ven hồ.
Lúc này Tần Duyệt đang trừng to mắt nhìn người ngoài cửa, đáy mắt che giấu một tia sợ hãi.
Cô ta không biết tại sao Trình gia và Lăng Niệm Niệm lại xuất hiện ở đây, hơn nữa khí thế hung hăng.
Vương Tiểu Hổ rõ ràng là tới lừa gạt tiền của cô ta chứ không thân mật giường chiếu với Lăng Niệm Niệm.
Theo lý thuyết, hẳn là còn chưa làm gì Lăng Niệm Niệm mới đúng chứ.
Nhưng bây giờ hai người đột nhiên xuất hiện khiến cô ta ý thức được có điều gì đó không đúng
Trái tim đập loạn xạ.
Ánh mắt cô ta chợt chuyển hướng Vương Tiểu Hổ đang quỳ trước mắt, ánh mắt bén nhọn kia gắt gao nhìn chằm chằm gã, âm thanh có chút run rẩy: “Anh cố ý hại tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-116-la-co.html.]
Trình Dục Minh đã đi tới trước mặt bọn họ, khuôn mặt âm trầm, giọng nói lạnh lùng: “Là tôi.”
Tần Duyệt đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Trình Dục Minh, cả người run lên, chậm rãi đứng lên, trên mặt nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Trình gia, sao anh lại ở đây?”
Lăng Niệm Niệm tiến lên một bước, đi tới trước mặt Tần Duyệt tát cho cô ta một cái khiến mặt cô ta đỏ bừng.
Tần Duyệt bị tát, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay muốn đánh trả nhưng lại bị tay Lăng Niệm Niệm gắt gao chế trụ, không thể động đậy.
“Ha ha, cô điên cái gì!” Tần Duyệt trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng quát.
Nhìn Tần Duyệt cho tới bây giờ còn giả vờ giả vịt, Lăng Niệm Niệm tức giận không chỗ phát tiết, buông tay lại cho cô ta một cái tát: “Mình làm chuyện tốt gì, chẳng lẽ không nhớ rõ? Nếu cần, tôi cho cô thêm mấy bạt tai, giúp cô nhớ lại.”
Nói xong, bàn tay Lăng Niệm Niệm lần nữa vung lên, lại là một cái tát muốn lao tới.
Tần Duyệt phát hiện khí lực của Lăng Niệm Niệm rất lớn, giãy thế nào cũng không ra tay được, đành phải kêu cứu Trình Dục Minh: “Trình gia, Lăng Niệm Niệm bắt nạt người khác, anh không quản sao?”
Trình Dục Minh thản nhiên nhìn tất cả trước mắt, dường như cũng không có ý ngăn cản.
Hai bên mặt trái phải Tần Duyệt đều đau rát, mắt nhìn bàn tay Lăng Niệm Niệm lại muốn đánh xuống, mặt của cô ta có lẽ sẽ thật sự bị hủy.
Cô ta nhắm mắt lại, hô to một tiếng: “Là tôi làm.”
Lăng Niệm Niệm đột nhiên dừng lại khi tay mình cách mặt Tần Duyệt 3cm, hứng thú vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô ta: “Sớm thừa nhận không phải không cần chịu nỗi khổ da thịt này sao?”