Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 114: Tương kế tựu kế

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:32:46
Lượt xem: 31

“Giờ tôi gọi điện thoại cho cô ta?”Anh ta thăm dò hỏi. 

“Đợi tí.” Trình Dục Minh vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Âu Dương, lát sau quay lại nói: “Gọi đi.”

Anh ta thấy bản thân đang bị trói nên bất lực nói: “Bị trói vậy sao tôi có thể gọi được?”

Nghe vậy Trình Dục Minh tiến lên phía trước cầm lấy điện thoại của anh ta, xoá hết những tấm hình đã chụp, sau đó mở lịch sử cuộc gọi hỏi: “Số nào là của cô ta?”

“Số 178.”

Sau khi Trình Dục Minh bấm số điện thoại, điện thoại có đổ chung nhưng không ai nghe máy. 

Sau vài phút, nhận được một đoạn tin nhắn: “Có chuyện gì thế? Nhắn tin cho tôi thôi.”

À, khá cẩn thận đấy. 

Trình Dục Minh soạn tin nhắn và trực tiếp gửi đi.  

[Chuyện đã giải quyết ổn thoả, 8 giờ sáng ngày mai, ở bờ hồ một tay giao tiền một tay giao hình.]

[Gửi hình qua điện thoại cho tôi, nhận được hình thì tôi lập tức chuyển khoản cho anh.]

[Không được.]

[Được thôi, Tôi hiểu rồi.]

Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của cô ta, Trình Dục Minh nhẹ nhàng nói: “Ngày mai cứ theo kế hoạch mà tiến hành.”

“Được, tôi sẽ theo lời Trình gia mà làm, giờ có thể cởi trói cho tôi được chưa?” Anh ta van xin nói: “Tôi đảm bảo sẽ không bỏ chạy.” 

Trình Dục Minh nhặt áo của anh ta lên, lấy ra một tấm chứng minh thư, nhìn tấm hình chân dung trên đó, nhếch môi nói: “Vương Hiểu Hổ, tao đã nhớ rõ tên mày, nếu như ngày mai mày dám giở trò thì tao sẽ cho mày biến mất khỏi thế giới này.”

Anh bỏ chứng minh thư của anh ta vào túi quần: “Chứng minh thư tao tạm giữ, khi nào xong chuyện thì sẽ trả lại cho mày.”

Vương Hiểu Hổ gật đầu liên tục nói: “Trình Gia yên tâm, cho dù tôi có 100 quả gan cũng không dám giở trò.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-114-tuong-ke-tuu-ke.html.]

“Thách mày cũng không dám. Mày nên biết, tao g.i.ế.c mày dễ như g.i.ế.c một con kiến.” Trình Dục Minh bẻ ngón tay anh ta khiến Vương Hiểu Hổ sợ đến run rẩy cả người.

Sau khi Trình Dục Minh cởi trói cho Vương Hiểu Hổ, nói: “Cút đi!”

Anh ta  cúi người nhặt quần áo từ dưới đất lên, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

“Bụp.” Đèn trong phòng lại bị tắt. 

Căn phòng trở nên yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ, 2 người ngồi trên chiếc ghế sofa, 4 mắt nhìn nhau, cả 2 đều muốn nói gì đó nhưng lại do dự.  

Trình Dục Minh lấy trong túi ra một điếu t.h.u.ố.c lá ngậm lên miệng tính chấm lửa hút thuốc thì chợt nhớ ra khách sạn này cấm nên lại bỏ bật lửa xuống, miệng ngậm điếu thuốc nhìn Lăng Niệm Niệm.

Cô cầm chai nước khoáng chưa mở ở đầu giường, vặn nắp rồi uống vài ngụm lớn, cuối cùng lên tiếng: “Trình Dục Minh, anh đang nhìn gì vậy?”

“Em không bị thương chứ?” Trình Dục Minh nhìn vào mặt cô và nhẹ giọng hỏi. 

Lăng Niệm Niệm xua cánh tay cười nói: “Không sao, thật sự không bị gì, anh ta nhìn bên ngoài thì mạnh mẽ, nhưng thật ra quá yếu, chỉ cần một vài chiêu đã bị tôi đè xuống đất.”

Thân này nhỏ bé thế này mà sức lại mạnh đến thế làm cho Trình Dục Minh hết sức kinh ngạc. 

Lúc xông vào phòng, anh nhìn thấy Lăng Niệm Niệm đang đè Vương Hiểu Hổ dưới mặt đất,  thiếu chút nữa không dám tin vào mắt mình

“Em lợi hại vậy sao?”

Lăng Niệm Niệm khiêm tốn nói: “Nào có, chẳng qua là lúc học đại học tôi có học qua taekwondo, giờ đã là đai đen.” Cô nhướng mày nói tiếp: “Thời buổi này nhiều kẻ xấu như vậy, không học tí gì đó phòng thân thì sao được?”

Khi còn đi học, chỗ ở của cô khá là phức tạp, thường xuất hiện những tên không đàng hoàng đến quấy rối, để đề phòng chuyện này xảy ra, Lăng Niệm Niệm mới đi học võ taekwondo. Không ngờ cô cũng rất có năng khiếu trong việc học võ, trong vào chưa tới 2 năm đã lấy được đai đen.

Sau này mỗi khi gặp những tên lưu mạnh thích giở trò sàm sỡ, cô dứt khoát dạy cho bọn chúng một bài học, qua vài lần ai cũng biết đến danh tiếng của cô, do đó trong khu cô sống không còn đến lưu manh nào dám lui tới nữa. 

Không ngờ việc học võ taekwondo lại hữu ích ở nơi này, cứu cô khỏi tình cảnh ban nãy.

“Niệm Niệm, anh phát hiện rằng anh chưa từng  thực sự hiểu em.” Trình Dục Minh nhìn cô,nghiêm túc nói.

 

Loading...