Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 114.2
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:33:07
Lượt xem: 33
Lăng Niệm Niệm nhìn dáng vẻ này của anh, cô khẽ cười nói: “Hừ, thế mà anh lại vội vàng nghĩ tôi như thế.”
“Xin lỗi em, Niệm Niệm.” Trình Dục Minh xin lỗi một lần nữa.
“Không nói chuyện này nữa. Chuyện xảy ra hôm nay dường như có người giở trò với mục đích làm cho tôi thân bại danh liệt. Tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta.” Mắt Lăng Niệm Niệm trở nên sắc bén.
“Em yên tâm, anh sẽ giúp em tìm ra kẻ đứng phía sau.” Trình Dục Minh nghiêm túc nói: “Chuyện lần sợ rằng liên quan đến anh, anh nghĩ đối phương chủ yếu muốn chia rẽ chúng ta.”
Lăng Niệm Niệm đảo mắt: Không lẽ lại là cô ta!
Lăng Niệm Niệm nắm chặt tay, cô muốn có thể lập tức ở trước mặt của cô ta, túm lấy tóc mà chất vấn.
Nhưng mà đây là xã hội có luật pháp, cái gì cũng phải nói đến chứng cứ.
Hy vọng kế hoạch ngày mai của Trình Dục Minh có thể dụ được kẻ đứng phía sau lộ diện.
Trình Dục Minh nhìn Lăng Niệm Niệm không nói gì thì cho rằng cô vẫn bị ảnh hưởng của thuốc mê nên rất khẩn trương nói: “Niệm Niệm, em bây giờ cảm thấy như thế nào rồi? Vẫn thấy chóng mặt à? Cần đi bệnh viện không?”
Lăng Niệm Niệm cười khẽ nói: “Tôi không sao, sáng ngày mai cho tôi đi cùng tới bờ hồ.”
“Được thôi.” Trình Dục Minh đồng ý, anh nhìn đồng hồ: “Giờ trễ rồi, ngoài trời còn đang mưa, giờ đi về không tiện, hay là chúng ta ngủ lại một đêm ở đây nhé?”
Lăng Niệm Niệm đồng hồ, giờ đã quá nửa đêm.
Cô gật đầu nói: “Được thôi.” Cô nhìn những thứ lộn xộn xung quanh nói tiếp: “Tôi không muốn ở phòng này, hay đặt 2 phòng khác đi.”
Trình Dục Minh gật đầu.
Nằm trong căn phòng mới, Lăng Niệm Niệm mới có thời gian kiểm tra điện thoại của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-114-2.html.]
Toàn là những cuộc gọi nhỡ với tin nhắn Wechat.
Có ba mẹ, Lục Ninh Hân, nhưng mà nhiều nhất thì là của Mục Trì Tiện.
Mục Trì Tiện gọi cho cô không dưới 10 cuộc gọi nhỡ và 20 tin nhắn, dường như rất lo lắng.
Cô biết nếu bây giờ gọi điện thoại thì chắc chắn sẽ làm phiền tới giờ nghỉ ngơi của anh ta, nên chỉ trả lời tin nhắn trên Wechat.
[Lăn Niệm Niệm: Mục lão sư, sau khi nghiên cứu kết thúc thì tôi trở về nhà, do quá mệt nên ngủ quên, tới giờ mới thấy tin nhắn của anh, thật ngại quá khiến cho anh phải lo lắng. Tôi không sao, ngày mai gặp, có thể tôi sẽ đến trễ tí…]
Mục Trì Tiện vốn dĩ không ngủ.
Anh ta không thể liên lạc được với Lăng Niệm Niệm thì vô cùng lo lắng.
Sau khi đánh răng rửa mặt thì anh ta liền lên giường, không ngừng kiểm tra màn hình điện thoại.
Đột nhiên màn hình xuất hiện tin nhắn, anh ta thấy đó chính là tin nhắn trả lời của Lăng Niệm Niệm thì cực kỳ kích động, lập tức gọi điện cho cô.
“Niệm Niệm, cuối cùng cô cũng chịu trả lời tin nhắn rồi, cô có biết tôi lo lắng thế nào không?” Giọng nói của Mục Trì Tiện hơi khàn, có thể do thức đêm.
Anh ta bình thường là người làm việc hay nghỉ ngơi đều rất có quy tắc, trừ mỗi khi tăng ca ra thì mỗi ngày đúng 11h sẽ lên giường đi ngủ. Nhưng hôm nay vì đợi tin nhắn của Lăng Niệm Niệm mà thức đến một giờ sáng.
Lăng Niệm Niệm bình tĩnh trở lại cười nói: “Mục lão sư, thật sự xin lỗi. Tôi không sao, thật mà, anh ngủ sớm đi, nghe giọng anh bị khàn rồi đấy.”
“Ừ, nếu cô nói không có sao thì tôi yên tâm rồi. Ngủ ngon nhé, Niệm Niệm.”
“Ngủ ngon.”